Cam Đường bị Đoàn Thương Dữ kéo ra khỏi Cục Dân chính. Ánh mặt trời chói chang, tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi rực rỡ dưới ánh nắng, cô chớp mắt, ánh mắt lưu luyến không rời khỏi tờ giấy đăng ký kết hôn, chậm rãi nhìn về phía Đoàn Thương Dữ bên người và Đoàn Thương Dữ cũng đang nhìn cô.

Cam Đường nuốt nước bọt: "Chúng ta... kết hôn rồi?"

Đoàn Thương Dữ nhìn cô: “Đúng vậy, chúng ta kết hôn rồi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đầu óc Cam Đường trống rỗng, khi tỉnh táo lại thì vội vàng lắc đầu: “Giả, là giả, là giả thôi.”

Đôi mắt sâu thẳm của Đoàn Thương Dữ lóe lên một tia cảm xúc, khóe miệng hơi nhếch lên, nói với cô: “Đúng vậy, là giả, cho nên cậu cũng không cần phải cảm thấy nặng nề gì đâu. À phải rồi, trước khi đến cậu đã ăn sáng chưa? Đi kiếm gì ăn nhé?”

Dường như Cam Đường đã được những lời nói của Đoàn Thương Dữ xoa dịu, cô thở phào nhẹ nhõm. Sau đó là cảm giác đói bụng ập đến, sáng nay cô chưa ăn thật. Cô nhìn anh, lắc đầu nói: “Chưa kịp ăn, đi kiếm gì đó ăn đi, tôi đói lắm rồi.”

Thần sắc Đoàn Thương Dữ dịu dàng: “Đi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bãi đậu xe cách đó không xa.

“Để tôi lái xe cho.” Đoàn Thương Dữ nói.

Cam Đường ngạc nhiên: "Cậu không lái xe đến đây à?"

Đoàn Thương Dữ nói: “Có nhưng không tiện bằng đi chung một xe.”

Cam Đường: “Vậy cậu để xe ở đây à?”

“Tối tôi kêu trợ lý Cao đến lái về là được mà.”

Cam Đường gật đầu, cũng đúng. Cô lấy chìa khóa xe trong túi ra đưa cho anh.

Sau khi lên xe, Cam Đường cầm điện thoại search quán ăn sáng gần đây, chọn nhà hàng có đánh giá cao nhất rồi thiết lập điều hướng.

“Đến quán này đi, tôi muốn ăn bánh bao gạch cua.”

Đoàn Thương Dữ: “Được.”

Đoàn Thương Dữ nhanh chóng lái xe vào làn đường, xe của Cam Đường được thiết lập điều hướng nên cô không có điện thoại chơi, chỉ lẳng lặng nhìn túi xách trên đùi. Cô lau mấy lần, muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn ở trong túi ra nhìn thêm lần nữa nhưng nghĩ lại vẫn là thôi. Chưa đến hai giây sau, cô chợt nhớ đến điều gì đó mà nghiêng đầu nhìn Đoàn Thương Dữ: “À phải rồi, có phải chúng ta đã quên ký giấy thỏa thuận gì đó không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đoàn Thương Dữ khẽ nhướng mày: “Thỏa thuận gì?”

Cam Đường nói: “Thỏa thuận tiền hôn nhân ấy.”

Đoàn Thương Dữ siết chặt tay lái, nói: “Tôi thấy không cần thiết.”

Cam Đường đảo mắt, nói: “Tuy hai chúng ta kết hôn giả nhưng giấy đăng ký kết hôn và quan hệ hôn nhân là hàng thật giá thật. Nếu sau này ly hôn thật thì cậu phải chia một nửa tài sản cho tôi đấy.” Về phần tại sao không nói đến chuyện cô cũng phải chia một nửa tài sản cho anh thì là bởi vì cô thấy tiền cô có không nhiều bằng số lẻ của anh.

Đoàn Thương Dữ rũ mắt. Ly hôn? Chắc chắn sẽ không có ngày đó. Nhưng anh vẫn cong môi nói: “Được, tôi bằng lòng chia nửa tài sản cho cậu.”

Cam Đường sửng sốt rồi phì cười. Cô thả lỏng người, dựa vào ghế: “Đùa cậu thôi, tôi còn lâu mới lấy tiền của cậu. Đợi sau này cậu gặp được người mình thích thật lòng, hai chúng ta dễ hợp dễ tantan. Cậu yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy cậu không buông đâu.”

Ý cười bên môi Đoàn Thương Dữ dần nhạt nhẽo, anh hỏi: “Còn nếu cậu gặp được người mình thích thì sao?”

“Tất nhiên cũng như thế rồi.” Cam Đường nói như lẽ đương nhiên.

Ánh mắt Thương Dữ trầm xuống, khớp xương ngón tay trên vô lăng ẩn ẩn nổi màu trắng, sau đó anh lại nghe Cam Đường nói.

“Nhưng cậu yên tâm đi, mấy năm này tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, không nghĩ đến chuyện khác.”

Phía trước là cột đèn tín hiệu giao thông, Đoàn Thương Dữ giẫm phanh rồi quay sang nhìn Cam Đường, nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng thế.”

Cam Đường mỉm cười vươn tay về phía anh: “Vậy xem như chúng ta đã nhất trí rồi nhé.”

Đoàn Thưng Dữ cong môi, nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của cô.

Hai người ăn sáng xong đi ra cũng đã gần mười một giờ trưa, hoàn toàn không cần ăn trưa nữa.

“Cậu về công ty à?” Cam Đường hỏi anh.

Đoàn Thương Dữ nói: "Hôm nay không đi."

Cam Đường nghịch ngón tay của mình, nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Thực ra, cô không muốn thừa nhận nhưng sau khi sự bốc đồng và dũng khí lui đi, cô có chút sợ hãi không dám về nhà. Tối hôm qua bà Dư vừa đưa sổ hộ khẩu cho mình mà ngày hôm sau cô đã đi làm giấy đăng ký kết hôn, cô sợ bà Dư đánh gãy chân cô mất.

Đoàn Thương Dữ thấy cô cúi đầu nghịch tay, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều, hỏi: “Muốn đi trượt tuyết không?”

Cam Đường lập tức nhìn qua: "Trượt tuyết?"

"Bên quận Tân Giang có một sân trượt tuyết trong nhà mới khai trương, cậu có muốn đi không?”

Cam Đường gật đầu như gà mổ thóc: "Đi đi đi."

Mặc dù Cam Đường không giỏi trượt băng lắm, nhưng cô vẫn rất hứng thú vì có thể chụp ảnh cho Đoàn Thương Dữ. Đáng tiếc là lần này lại không có máy chụp hình, nếu chụp bằng máy ảnh sẽ đẹp hơn nhiều. Cam Đường chụp mấy tấm, bị vẻ đẹp trai của Đoàn Thương Dữ mê hoặc. Người đẹp, ngay cả tư thế trượt tuyết cũng đẹp trai! Sau khi chụp mấy bức, cô lại chuyển thành quay video, video còn đẹp trai hơn ảnh chụp!

Bộ đồ trượt tuyết của Đoàn Thương Dữ là tông đen trắng và xám, dưới bộ đồ trượt tuyết là dáng người cao thẳng. Anh đội mũ bảo hiểm trượt tuyết màu trắng đen, kính bảo hộ che đôi mắt thâm thúy của anh, chỉ để lộ đôi môi hơi mím lại, đường nét quai hàm sắc bén. Cam Đường nhìn anh, không hiểu sao cô bỗng nhớ đến vẻ ngoài tinh anh trong bộ âu phục và giày da kia, cảm giác tương phản quá tuyệt vời!

Trong lúc Cam Đường bấm xem lại ảnh chụp thì không biết từ khi nào Đoàn Thương Dữ đã trượt đến trước mặt cô. Tuyết trắng như muối tạt lên người cô, cô lập tức ngẩng đầu, trừng mắt với anh: “Đoàn Thương Dữ!”

Đoàn Thương Dữ cười, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Không phải là đến trượt tuyết à?”

Cam Đường phủi tuyết trên người xuống: “Tôi không giỏi.”

Đoàn Thương Dữ vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô từ trên mặt đất đứng lên: “Tôi dạy cậu.”

Cam Đường nhìn vẻ nhu hòa trong đôi mày và ánh mắt sắc bén của anh, cô mím môi, sau đó đút điện thoại vào túi, kéo khóa lên rồi cười nói: "Được thôi."

Cam Đường thấy Đoàn Thương Dữ dạy còn kiên nhẫn hơn các huấn luyện viên tư nhân nữa. Mỗi lần ngã nhào, anh đều sẵn sàng làm đệm lưng cho cô.

“Có phải cậu đã từng học trượt tuyết không?” Cam Đường hỏi.

Đoàn Thương Dữ gật đầu: "Có vài đối tác thích nên vì để tiện cho việc bàn chuyện hợp tác, tôi đã học một thời gian.” Không chỉ trượt tuyết, golf, bóng bàn, cưỡi ngựa...anh đều học không ít, anh thích những trò vận động này hơn là ngồi trên bàn rượu nói chuyện làm ăn.

Hai người chơi ở khu trượt tuyết cả buổi chiều, khi ra ngoài thì trời đã tối, cả hai đều đói bụng. Hai người ra khỏi khu trượt tuyết, ăn tối ở bên ngoài rồi chuẩn bị về.

“Tôi đưa cậu về trước nhé?” Cam Đường nói.

Đoàn Thương Dữ mở cửa xe: “Tôi đưa cậu về.”

Cam Đường theo sát lên xe, nói: "Vậy lát nữa cậu lái xe của tôi về, dạo này tôi ít khi dùng đến xe."

Đoàn Thương Dữ nói: "Không cần, tôi gọi xe taxi về là được rồi."

Thắt dây an toàn xong, Cam Đường nghiêng đầu nhìn Đoàn Thương Dữ, môi mấp máy rồi hỏi: “Đoàn Thương Dữ, cậu nói lát nữa chúng ta về nhà phải nói sao với bà Dư đây? Bà Dư sẽ không đánh gãy chân tôi chứ?”

Đoàn Thương Dữ liếc nhìn cô một cái, không khỏi cong môi, câu cuối cùng kia cô đã nói từ lúc bé tí tới tận lúc trưởng thành, dì Dư Lan nào nỡ động đến một cọng tóc của cô đâu? Anh nói: “Yên tâm, không có chuyện đó đâu, nếu có thì tôi sẽ chịu đòn thay cậu.”

Khi nghe anh nói thế, ánh mắt Cam Đường lập tức để lộ vẻ cảm động: “Tôi nghĩ được đó. Lúc trước chúng ta là bạn bè, bà Dư ngại không đánh cậu nhưng từ hôm nay trở đi, cậu có thể danh chính ngôn thuận chịu đòn thay tôi rồi.”

Đoàn Thương Dữ không nhịn được cười, sao cô lại đáng yêu đến thế chứ?

...

Đoàn Thương Dữ lái xe vào trong sân, Dư Lan và Chu Nại Thanh đang ở trong nhà nghe thấy tiếng thì bước ra. Từ sáng sớm Dư Lan đã không thấy xe của Cam Đường đâu, ngay sau đó bà chợt nghĩ chẳng lẽ cô cầm hộ khẩu đi đăng ký kết hôn rồi? Nhưng nghĩ lại thì khả năng này không cao, sao mà nhanh thế được?

Nhưng bà lại nhìn thấy cô và Đoàn Thương Dữ một trước một sau xuống xe, cô chậm chạp bước theo sau Đoàn Thương Dữ, vẻ mặt không được tự nhiên, ánh mắt còn có chút né tránh. Dư Lan hoảng hốt, mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Đoàn Thương Dữ chào hỏi: "Chú, dì."

Dư Lan mỉm cười: “Sao về trễ thế, đi đâu chơi à?”

Cam Đường vô thức nắm lấy góc áo Đoàn Thương Dữ, cô nói: “Đi...đi trượt tuyết ạ.”

Dư Lan gật đầu: “Chỉ trượt tuyết thôi à?”

Cam Đường nuốt nước miếng, nhìn sang Đoàn Thương Dữ, Đoàn Thương Dữ tự nhiên nắm bàn tay run rẩy của cô, khom lưng cúi đầu với Dư Lan và Chu Nại Thanh, anh nói: “Thưa chú dì, cháu và Đường Đường đã đến Cục Dân chính làm giấy đăng ký kết hôn rồi. Xin lỗi chú dì, là con quá nóng vội.”

Bầu không khí xung quanh như đóng băng, Dư Lan và Chu Nại Thanh nhìn nhau không nói gì, Cam Đường cũng cảm thấy khó thở, cô lặng lẽ đến gần Đoàn Thương Dữ.

“Thế à, đừng đứng ngoài này nữa, vào trong nhà nói chuyện.” Dư Lan nói.

Giọng điệu bình tĩnh của Dư Lan khiến Cam Đường càng hoang mang thêm. Cô dựa dẫm vào Đoàn Thương Dữ đi vào nhà, ngồi xuống nghe Dư Lan nói.

“Giấy đăng ký kết hôn của hai đứa đâu? Đưa cho mẹ xem.”

Cam Đường vội vã lấy hai tờ giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, đưa qua cho hai người. Dư Lan và Chu Nại Thanh mỗi người cầm một cái mở ra xem. Dư Lan vốn có chút đau buồn mất mát nhưng sau khi mở giấy đăng ký kết hôn ra, nhìn ảnh chụp của hai người, bà lại cảm thấy bản thân cũng không đau buồn đến thế...

Trong ảnh, hai người mặc áo sơ mi trắng đơn giản, nhìn thẳng vào ống kính, mặt mày chỉ toàn ý cười, thắm thiết hết mực.

Thực ra trong lòng Dư Lan hiểu, có lẽ Thương Dữ vội vã nhưng nếu Đường Đường không đồng ý thì không ai có thể ép cô ký giấy chứng nhận kết hôn. Vả lại, bọn họ cũng đã tính đến chuyện hôn nhân, đúng lúc mấy ngày nữa Cục Dân chính sẽ vào kỳ nghỉ đông, đăng ký kết hôn trước tết cũng không phải không được. Bà đã đưa sổ hộ khẩu cho cô nên tất nhiên bà cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Dư Lan không nhịn được nói với Chu Nại Thanh: “Ảnh kết hôn này chụp đẹp thật đấy.”

Chu Nại Thanh: “Đúng, trai tài gái sắc.”

Thế nhưng Dư Lan vẫn cảm thấy không đủ viên mãn, vì cho đến tận bây giờ, cha mẹ hai bên vẫn chưa gặp mặt. Xấp nhỏ đã đăng ký kết hôn rồi, bây giờ còn chuyện hôn lễ, cần phải có cha mẹ hai bên bàn bạc với nhau. Ông bà ngoại của Đường Đường cũng chưa quay về, mấy ngày nữa là đến tết, dịp tết ai ai cũng bận rộn, vì thế Dư Lan định qua tết mới gặp mặt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play