Đoàn Thương Dữ dùng nước nóng tráng qua bát đũa xong xuôi, lúc đưa qua mới để ý tới Cam Đường đang ngẩn người nhìn đĩa rau trên xe đẩy thức ăn.
"Cam Đường." Anh gọi cô một tiếng.
Cam Đường vốn đang chột dạ, suýt chút nữa đã kêu lên: "Tôi không phải thỏ, tôi không ăn cỏ gần hang đâu", may thay vẫn còn một tia lý trí sót lại, nếu mà cô thật sự kêu lên như thế trước mặt Đoàn Thương Dữ, có khi cô sẽ nhảy xuống con sông quê* luôn cho rồi, Cam Đường ừ một tiếng, ngại ngùng cười cười, vội vàng nhận lấy bát đũa Đoàn Thương Dữ đưa cho.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Nguyên văn là "Xã tử" (社死), hay "Cái chết xã hội" (social death): một thuật ngữ mạng ám chỉ một người làm việc gì xấu hổ đến mức bị xã hội ruồng bỏ, cô lập, tước quyền làm người.
Đoàn Thương Dữ không biết vừa rồi cô suy nghĩ gì nhưng thấy vẻ mặt cô hơi lúng túng, nghĩ cô hẳn là không muốn nói ra, đương nhiên cũng sẽ không tra hỏi đến cùng. Đúng lúc này đáy nồi cũng đã sôi lên ùng ục, anh nói: "Nước sôi rồi, có thể cho thức ăn vào."
Cam Đường thích ăn thịt, nhưng cô cũng thích ăn rau không kém, nhất là vào mùa đông khi ăn lẩu, cô thích nhất là ăn rau mùi, một mình cô có thể độc chiếm hơn nửa đĩa rau mùi. Nhưng Đoàn Thương Dữ lại để ý thấy hôm nay cô không chỉ không chạm vào rau mùi, ngay cả các loại rau khác cũng không động đũa.
Trong phòng riêng mở điều hòa ấm áp tan chảy, Cam Đường lại chuộng nước lẩu đỏ cay cay thơm ngon, chỉ chốc lát sau, lục phủ ngũ tạng lẫn tay chân đều nóng dần lên, gò má trắng nõn nhẵn mịn nhuộm màu hoa hải đường hồng rực, chóp mũi nhỏ xinh tinh tế cũng thấm một lớp mồ hôi mỏng, Cam Đường nóng nực khó chịu, nhanh chóng cởi áo khoác trên người treo vào lưng ghế phía sau.
"Cam Đường."
Đoàn Thương Dữ gọi cô.
Cam Đường đáp một tiếng, lập tức xoay người lại, đồng thời thầm nghĩ trong lòng, lên rồi lên rồi, chủ đề chính lên rồi.
Đoàn Thương Dữ nhìn cô: "Chuyện kết hôn ấy, cậu có suy nghĩ gì, bây giờ có thể nói với tôi."
Cam Đường nghe vậy thì tay cầm đũa không khỏi căng thẳng, sao lại nói là kết hôn? Đó là kết hôn giả chứ! Kết hôn giả!!! Cam Đường mím môi, nói: "Tôi đã nghĩ rồi, vì là kết hôn giả nên tất cả mọi thứ cứ làm đơn giản thì vẫn tốt hơn, cậu thấy thế nào?"
Đoàn Thương Dữ cũng không bất ngờ với lời này của cô, vì thế thuận theo cô hỏi: "Cậu muốn làm đơn giản như thế nào?"
Cam Đường nói: "Đi lấy giấy chứng nhận luôn thôi, không cần tổ chức tiệc cưới." Tổ chức tiệc cưới thật sự quá lãng phí thời gian, tốn kém tiền của, lại còn phách lối rườm rà. Bọn họ cũng không thật sự kết hôn, đâu cần phải tốn nhiều tiền oan uổng như thế, hơn nữa sau khi tổ chức tiệc cưới thì mọi người đều sẽ biết chuyện, thật sự rất khó mà thu dọn tàn cuộc.
Đoàn Thương Dữ nhìn cô, gật đầu: "Được."
"Trước khi lấy giấy chứng nhận, tôi còn phải thưa chuyện với mấy người bên phía bà Dư nữa."
"Đây là chuyện nên làm."
Cam Đường mím môi, buổi chiều ở nhà cô đã nghĩ ra vài phương án để thưa chuyện, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy phải để cho bên bà Dư biết hai người bọn họ đã có nền tảng tình cảm, nói như vậy thì khi thông báo kết hôn mới không quá mức đột ngột. Cho nên, để bà Dư tin rằng mấy năm nay thật ra bọn họ vẫn luôn ở nước ngoài yêu đương là hợp lý nhất, lúc nghĩ tới đây, Cam Đường bỗng nhiên cảm thấy có phần may mắn, ngày đó đã không khẳng định bất cứ điều gì với bà Dư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ nghe ý tưởng của Cam Đường, khi anh nghe đến đoạn "thầm mến nhiều năm" rồi "lâu ngày sinh tình", chân mày càng không nhịn được hơi nhíu lại, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên thêm vài phần ý tứ sâu xa.
Cam Đường thật ra cũng hơi đỏ mặt, nhưng mấy người bên bà Dư đều biết trước đó cô đã nói tới bạn trai, nên kịch bản "thầm mến nhiều năm" chỉ có thể để Đoàn Thương Dữ quay, còn cô cầm kịch bản "lâu ngày sinh tình", hai người bọn họ hiện giờ là "bạn thuở ấu thơ", "thầm mến nhiều năm", "lâu ngày sinh tình" rồi "yêu xa khác quốc gia", một loạt các buff* đồng thời xếp chồng chất lên nhau, mấy người phía bà Dư dù có muốn không đồng ý cũng không được.
(*) Buff: từ dùng trong game chỉ các vật phẩm gia tăng sức mạnh.
Cam Đường nhìn Đoàn Thương Dữ: "Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Cậu nghĩ kịch bản này không hay à?"
Trong mắt Đoàn Thương Dữ lóe lên ý cười, giọng nói trầm thấp: "Kịch bản rất hay, hết sức hoàn hảo."
Sau đó Cam Đường lại nghĩ đến chuyện gì, nói: "Bên này nhà tôi còn khá dễ giải quyết, bên kia ba mẹ cậu... Nếu họ không đồng ý thì sao?"
Đoàn Thương Dữ thu lại biểu cảm, nói: "Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thoả."
...
Cam Đường và Đoàn Thương Dữ ăn lẩu xong, hai người rất nhanh đã tách ra, nhìn xe Cam Đường hoà vào làn phố đi xa rồi, lúc này Đoàn Thương Dữ mới mở cửa lên xe. Anh cũng không lập tức rời đi ngay mà lại lấy điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại.
Trợ lý Cao nhận được điện thoại giữa lúc đang đi siêu thị cùng bạn gái, anh ta liếc nhìn bạn gái chọn trái cây, đi tới một góc khác nghe điện thoại, điện thoại vừa kết nối thì lập tức nghe thấy tiếng sếp liên tiếp ra chỉ thị, suýt chút nữa làm anh ta hoa mắt chóng mặt.
Thuốc lá, rượu, trà? Tổ yến, ngọc trai, khăn lụa??? Đồng hồ, tai nghe, bàn phím??? Còn bảo anh ta phải tra rõ vị trí các cửa hàng của mấy thương hiệu này ngay trong đêm nay, trợ lý Cao mắt nhắm mắt mở nhận nhiệm vụ, chỉ là khi đã cúp máy, bấy giờ anh ta mới muộn màng nhận ra danh sách quà tặng này sao nghe quen quen vậy ta? Hình như giống hệt thứ lúc trước anh ta chuẩn bị khi bản thân đi gặp ba mẹ bạn gái... Nghĩ tới đây, cặp mắt trợ lý Cao trong giây lát đã trợn tròn.
"Cao Trình, anh đang làm gì vậy?"
Giọng nói của cô bạn gái truyền đến từ khu trái cây tươi.
Trợ lý Cao lấy lại tinh thần: "Không có việc gì, không có việc gì." Nói xong rồi vội vàng đi về phía bạn gái, đợi đến lúc quay về thì từ từ sắp xếp sau, hiện tại vẫn cứ đi siêu thị cùng bạn gái trước.
Đoàn Thương Dữ cúp điện thoại với trợ lý Cao, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại nữa.
Lúc Đoàn Thương Dữ về đến nhà, cả Chung Tinh và Đoàn Minh đều ngồi ở phòng khách, rõ ràng là đang chờ anh.
Chung Tinh nhìn thấy Đoàn Thương Dữ vào cửa, đứng dậy: "Về rồi à, để mẹ bảo thím Trần nấu canh, lát nữa uống một chút đi."
Đoàn Thương Dữ nhìn vẻ quan tâm tha thiết trên mặt Chung Tinh, anh gật đầu.
Ý cười trên mặt Chung Tinh càng rõ ràng hơn, lập tức gọi thím Trần trong phòng bếp bưng canh ra: "Đúng rồi, vừa nãy con gọi điện cho mẹ nói là có việc muốn nói với ba mẹ, là chuyện gì vậy?" Trong lòng Chung Tinh vừa vui mừng vừa thấp thỏm, bởi vì đã nhiều năm như vậy nhưng anh hầu như rất ít khi chủ động gọi điện cho bọn họ, bà ấy vui mừng vì anh đã chủ động gọi điện thoại, lại thấp thỏm sợ có phải anh đã gặp chuyện gì không thể giải quyết không.
"Ngồi xuống rồi nói." Đoạn Thương Dữ nói.
"Ồ, được được, ngồi xuống rồi nói."
Đoàn Thương Dữ theo Chung Tinh ngồi xuống ghế sô pha.
Đoàn Minh lật tờ báo trong tay, nhìn anh một cái, nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi, buổi tối muộn rồi còn có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại..."
"Lão Đoàn, ông nói ít đi vài câu được không hả?" Chung Tinh cắt ngang lời Đoàn Minh, quan hệ giữa hai ba con họ vốn đã không gần gũi, đã thế ông ấy lúc nào cũng nghĩ một đằng làm một nẻo, rõ ràng biết anh muốn trở về trễ một chút nên mới cố tình bò dậy từ trên giường, bây giờ còn cố chấp bày ra thái độ này.
Đoàn Minh ngậm miệng lại, lắc lắc tờ báo không nói thêm gì nữa.
Đoàn Thương Dữ nói: "Ngại quá, quấy rầy hai người nghỉ ngơi rồi, có điều chuyện này đúng là phải nói trực tiếp với hai người."
Chung Tinh nghe thấy lời nói vừa khách sáo vừa xa cách này của anh, không nhịn được trừng mắt với Đoàn Minh, sau đó sắc mặt nhanh chóng trở nên dịu dàng nhìn về phía Đoàn Thương Dữ, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Con nói đi."
Đoàn Thương Dữ nhìn họ, mở miệng nói: "Con chuẩn bị kết hôn."
Đôi mắt Chung Tinh thoáng chốc mở to, mà tờ báo trên tay Đoàn Minh cũng nhẹ bẫng rơi xuống thảm, hai người đồng loạt nhìn về phía Đoàn Thương Dữ.
Chung Tinh vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cùng, cùng với ai vậy?" Cách đây vài ngày anh còn từ chối xem mắt, bây giờ lại bảo với bọn họ là sắp kết hôn? Trong lòng Chung Tinh khó tránh nổi mà cảm thấy hơi thấp thỏm không yên, bà ấy hy vọng anh có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp, nhưng cũng không hy vọng anh tùy tiện tìm một người để kết hôn.
Đoàn Thương Dữ nói: "Mọi người đều biết, là Cam Đường."
...
Bên này khi Cam Đường về đến nhà, Dư Lan và Chu Nại Thanh đang ăn hoa quả xem TV trên ghế sô pha, tuy rằng trên đường trở về cô đã chuẩn bị sẵn một bụng kịch bản nhưng thật sự đến lúc này, tim cô vẫn căng thẳng đập thình thịch, nhỡ như lát nữa cô diễn xuất không tốt, bị mấy người bà Dư nhìn ra thì biết làm sao đây?
Đang lúc căng thẳng, Chu Nại Thanh mở miệng.
"Đường Đường, về rồi à?"
Cam Đường dạ một tiếng: "Về rồi ạ."
Bà Dư vẫn tập trung chú ý lên TV: "Về rồi thì lên phòng nghỉ ngơi sớm chút đi."
Cam Đường mím môi, cô thở vào một hơi thật sâu, đi về phía bọn họ: "Bà Dư, ba Chu, con có chuyện muốn nói với hai người."
Dư Lan và Chu Nại Thanh nghe vậy thì cùng nhìn qua: "Chuyện gì vậy?"
Cam Đường ngồi xuống bên cạnh bọn họ trên ghế sô pha, hai tay đặt lên đầu gối thật quy củ.
Dư Lan với Chu Nại Thanh liếc mắt nhìn nhau, đứa nhỏ này có cái gì cực kỳ sai sai đó nha.
Bấy giờ tim Cam Đường đã căng thẳng đến mức sắp nhảy vọt ra ngoài, cô nhắm mắt lại, lập tức đánh nhanh thắng nhanh* nói một hơi liến thoắng: "Bà Dư, ba Chu, con vẫn chưa nói với hai người, thật ra con đã có bạn trai, hơn nữa chúng con đã yêu nhau ba năm, hai chúng con dự định năm nay sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn."
(*) Nguyên văn là "Nhất cổ tác khí" (一鼓作气): một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, trong cụm "đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn", sau để chỉ việc nhân lúc hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Những lời này của Cam Đường khiến Dư Lan và Chu Nại Thanh đều choáng váng ngây người, hai người rất lâu cũng chưa thể tỉnh táo trở lại, sau đó Dư Lan vẫn là người khôi phục tinh thần trước, lúc trước bà ấy luôn đắn đo vì con gái mãi vẫn không có bạn trai, vậy mà bây giờ đột nhiên lại tự mình kêu muốn kết hôn? Con bé đã yêu đương với bạn trai suốt ba năm nay, vậy chẳng phải lúc còn ở New York đã yêu rồi à? Không lẽ bạn trai của con bé là người nước ngoài? Vừa nghĩ đến đây, bà Dư đã thấy hít thở không thông.
Bà Dư đanh mặt lại phản đối: "Con không cần nói nữa, mẹ không đồng ý, mẹ không đồng ý cho con kết hôn với người nước ngoài đâu." Tuy rằng hiện tại con bé đã quyết định ở lại trong nước phát triển rồi, nhưng nếu con bé thật sự cưới người nước ngoài, người kia sau này lại hối hận muốn trở về nước mình, vậy con bé phải làm sao bây giờ? Phải ly hôn hay đi ra nước ngoài với cậu ta chứ?
Chu Nại Thanh vuốt vuốt lưng vợ, trên mặt cũng mang theo biểu tình không tán thành, thật ra bọn họ đều không muốn gả con gái đi xa chứ đừng nói là gả ra nước ngoài.
Cam Đường chớp chớp mắt, nói: "... Không phải người nước ngoài mà là người Trung Quốc, hơn nữa mọi người cũng đều biết."
Tảng đá nặng trĩu treo trong lòng bà Dư đột nhiên buông lỏng, bà ấy và Chu Nại Thanh nhìn nhau, hỏi: "Hai người bọn mẹ đều biết sao? Ai vậy?"
Môi Cam Đường giật giật, chậm rãi nói: "Đoàn Thương Dữ."