Một xẻng đó của Đế Chiêu vừa bổ xuống, anh hưng phấn đến mức cho rằng bản thân đã đào được châu báu tuyệt thế vạn năm rồi.
Sau cơn rung chấn nhẹ, Đế Chiêu vươn vuốt bới ra nhìn thì thấy chỉ là một gốc san hô khô héo, màu của san hô là màu da óng ánh long lanh cắm vững chãi ở trong đất giống như bắt rễ đâm chồi.
“Tôi cho rằng là dạ minh châu trân bảo nào đó.” Tiểu Bạch Long ngồi trên đất thở dài.
Sau lưng có gió thổi tới nhưng không giống với gió trong đường hầm hay là gió nóng do Phụng Hồ mang tới, loại gió này nóng ấm lại khô hanh, mang theo hơi nước mát lành mâu thuẫn với sự khô hanh, Đường Táp hít mũi ngửi, quay đầu qua bình tĩnh nói: “Đế Chiêu, anh nhìn phía sau kìa.”
Đế Chiêu xoay đầu, ngây ngẩn cả người.
Từ sau khi Đường Táp chuyển tới Phi Đại, Tiểu Bạch Long với phẩm đức và học hành đều xuất sắc thành thục thận trọng, nay thường xuyên ngẩn người.
Nhưng cộng lại trình độ ngây người cũng không vượt hơn lần này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT