Một cái đuôi của An Luật đúc bánh bích quy cho Đế Chiêu ăn, còn một cái đuôi khác thì bôi thuốc giúp anh, miệng lại không hề nhàn rỗi: “Anh làm sao vậy? Là sợ sau khi vết thương lành rồi thì phải chuyển ra ngoài, cho nên tự ngược để Táp Táp nổi lòng trắc ẩn tiếp tục chăm sóc anh phải không?”
Phụng Hoàng cắn bánh bích quy rộp rộp, nói: “Tôi nhìn rõ bộ mặt thật của cậu rồi! Chậc chậc, Chiêu à, không ngờ cậu là con Rồng có tâm cơ đến thế, vì để hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của Táp Táp giành cho cậu, mà cậu không tiếc tàn độc với bản thân!”
Đầu của Đế Chiêu càng choáng: “Hai cậu có thể đừng làm loạn được không?!”
An Luật: “Nhưng cũng không có khả năng, Đế Chiêu đơn thuần chỉ không muốn huấn luyện trốn luận văn nên mới để vết thương ngâm nước thôi.”
Phụng Hoàng đồng ý lần nữa, trong miệng ngậm bánh bích quy, hàm hồ nói: “Cũng phải ha, bài tập đó cay độc như vậy......”
Đế Chiêu nhìn cửa phòng bếp đang khép chặt, thấp giọng hỏi: “Hai cậu...... Chẳng lẽ không thắc mắc người đó.....”
“Người nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT