NẮM TAY EM ĐI QUA BỐN MÙA

Chương 5


5 ngày


19.

 Cả đường đều chìm trong im lặng. 

Tạ Hoài Kinh đưa tôi thẳng xuống nhà xe, ngồi lên chiếc xe thể thao gọi là đi thuê kia. 

Anh đóng cửa xe, ném chìa khóa sang một bên.

 Đối mặt với tôi. “Từ giờ trở đi, cho dù em có đánh mắng anh như thế nào cũng được, làm cho đến khi em nguôi giận thì thôi.”

 “Nhưng chia tay thì không được.” 

Giống như những gì tôi đã tưởng tượng qua không biết bao lần. Tôi hạ tầm mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy là từ đầu đến cuối anh đều lừa em.”

 Tạ Hoài Kinh im lặng. 

Tôi cúi đầu nhìn tay áo, vừa nhớ lại vừa lẩm bẩm: “Em… em ngày nào cũng lo lắng cho anh vì để mua đồ cho em mà có phải ngày càng thiếu thốn hay không.”

 “Đúng là buồn cười.” Tôi đau lòng cười, hỏi vấn đề mà mình để ý nhất. 

“Anh giấu thân phận với em, anh sợ em yêu anh vì tiền sao?” 

Nói xong lời cuối cùng, tôi không kìm chế được mà nghẹn ngào. 

Vẻ mặt Tạ Hoài Kinh hiện rõ sự luống cuống.

 Anh ôm lấy eo tôi, bế tôi từ ghế phụ sang đùi mình. “Không phải, tuyệt đối không phải.” 

“Anh sai rồi Chi Chi, em đừng khóc.” 

Tôi khóc to thành tiếng, cố gắng đẩy anh ra. “Anh thả em ra, Tạ Hoài Kinh anh thả em ra, em không muốn thích anh nữa…” 

Tạ Hoài Kinh càng ôm tôi chặt hơn, không ngừng hôn lên mặt tôi. “Không thể thả, thả em ra rồi em sẽ không cần anh nữa.” 

Anh nắm lấy cổ tay tôi, thẳng tay tát mình một cái. 

Tôi ngẩn người, đỏ mắt nhìn anh. 

Khuôn mặt anh lập tức xuất hiện vết đỏ.

 Khoảng cách này khiến tôi có thể nhìn rõ sự nghiêm túc và bối rối trong mắt anh.

 “Em tin anh đi.”

 “Anh giấu em, ngoài vì để theo đuổi em ra thì không còn nguyên nhân nào khác.” 

Tạ Hoài Kinh hôn lên má tôi, có chút bệnh hoạn nói: “Anh yêu em đến chết rồi.”

 “Chỉ cần là thứ trên người có thể hấp dẫn em anh đều sẽ đưa cho em hết, bé cưng.”

 Tôi trốn tránh nụ hôn của anh. 

Tạ Hoài Kinh dứt khoát dùng hai tay ôm lấy mặt tôi, hôn nhẹ lên môi, mũi và trán tôi. 

Giọng anh rất thấp, cũng rất dịu dàng. “Nếu như không phải em nhiều lần nhấn mạnh em không thích người có tiền thì anh sẽ không giấu đến tận bây giờ.” 

Tôi đánh lên vai anh, tức giận nhìn anh. “Vậy anh tính giấu em cả đời sao?”

 Tạ Hoài Kinh đồ biến thái này. Không ngờ lúc này anh còn cười. 

Được một lúc lại hôn lên môi tôi, đầu lưỡi thăm dò muốn hôn sâu. 

Tôi không mềm lòng, tức giận cắn anh một cái.

 Anh không quan tâm, chỉ giữ chặt lấy cằm tôi, đề phòng tôi lại lần nữa cắn anh.

 Một lúc lâu sau mới buông tôi ra. 

Hô hấp của hai người đều không ổn định. 

Trên môi Tạ Hoài Kinh còn óng ánh nước. “Em cũng nghĩ muốn sống cả đời này với anh.” 

Tôi lạnh lùng phủ nhận. “Không có.” 

Anh chỉ nghe những gì mình muốn nghe. 

Đối với kiểu phủ nhận trực tiếp này thì làm như không nghe được.

 Tạ Hoài Kinh lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, giải thích: “Hôm qua em thấy video của anh và chị anh, hôm nay anh định sẽ nói thật với em.”

 “Không ngờ tên họ Lương kia lại thích tìm đường chết như vậy, anh không định làm bất ngờ như vậy.”

 “Khiến Chi Chi tức giận đến mức muốn chia tay anh rồi.” 

Tên chó này lừa dối tôi mà còn tỏ vẻ vô tội. 

Tôi chợt nhớ ra chuyện gì đó, nâng cổ tay lên. 

Chỉ vào vòng tay hỏi anh: “Cái này bao nhiêu tiền?”

 Anh vuốt cổ áo tôi, hững hờ “ừm” một tiếng rồi nói: “Quên rồi.” 

“Không quý, em đeo cho vui thôi.” 

Tôi không từ bỏ: “Đây là kim cương sao?” 

Tạ Hoài Kinh ừ một tiếng. “Do anh thiết kế, em có thích không?” 

Tôi lặng người đoán giá trị của nó, cúi đầu muốn tháo vòng ra. “Không thích.”

 “Hơn nữa đi đường còn dễ bị cướp.” Tạ Hoài Kinh không ngăn tôi lại, nhưng đột nhiên đau đớn rên lên một tiếng. 

Tôi bị dời lực chú ý, cũng lập tức căng thẳng. “Sao vậy?”

 Anh nhắm mắt lại, sau đó bế tôi về lại ghế phó lái. 

Khuôn mặt trắng bệch yếu ớt. “Không sao, em về phòng trước, buổi tối anh lại tìm em giải thích được không?”

 “Anh đến bệnh viện một chuyến.” 

Tôi lắc đầu, lo lắng kéo tay anh.

 “Tạ Hoài Kinh, anh sao vậy?”

 “Tại sao lại phải đến bệnh viện?”

 “Anh mau nói gì đi.” 

Thấy tôi gấp đến mức sắp khóc, anh ho khan vài tiếng, đứt quãng nói: “Thật sự không sao, mấy ngày trước lễ tình nhân anh viết tiểu luận đến nửa đêm, không chú ý nên bị dây thép trên ghế quẹt phải tay.” 

Anh trấn an tôi: “Mặc dù lúc đó chảy rất nhiều máu nhưng vết thương cũng không quá sâu.”

 “Chỉ đến bệnh viện khâu mấy mũi mà thôi.”

 Tôi bị dọa sợ, cầm lấy tay anh, cẩn thận từng li từng tí vén áo lên. 

Cho đến khi băng gạc băng bó vết thương hoàn toàn lộ trước mặt tôi.

 Tôi không dám chạm vào, càng nhìn càng đau lòng. “Tại sao anh không nói cho em?”

 “Có phải bây giờ vết thương bị nứt ra rồi không, em bắt xe đến bệnh viện kiểm tra với anh được không?”

 Anh buồn bã cười. “Anh tự đi là được rồi.” 

“Em không thích chiếc vòng này thì anh sẽ mua cho em một chiếc khác.” 

“Ngoài chiếc vòng tay này, tất cả những gì anh mua cho em đều là tiền anh viết tiểu luận mà có.”

 “Lúc đầu anh…” Anh rút tay về, lúc thả tay áo xuống hình như đụng phải vết thương, đau đến mức nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục nói: “Lúc đầu anh nghĩ rằng em sẽ thích.” 

Tôi đeo lại vòng tay: “Em thích, Tạ Hoài Kinh.”

 “Nó rất đẹp.”

 “Chúng ta đến bệnh viện trước, được không?” 

Tôi gần như là dỗ dành anh mới gật đầu đồng ý đến bệnh viện. 

20. 

Trên đường đi, tôi thấy Tạ Hoài Kinh lại bình thản như ngày thường. 

Tôi thầm nghĩ, có phải anh giả vờ không, vết thương căn bản không bị nứt. 

Nhưng khi bác sĩ cắt băng ra, khi thấy vết thương đang rỉ máu, sự áy náy gần như bao trùm lấy tôi.

 Bác sĩ cũng nhíu mày, phê bình Tạ Hoài Kinh. “Không phải tôi đã nói với cậu gần đây đừng dùng sức ở tay này sao?” 

Tôi nhớ đến ban nãy mình nhích tới nhích lui trong lòng anh, lại còn nhiều lần đẩy anh ra, thậm chí còn đánh anh. 

Tạ Hoài Kinh rất ngoan ngoãn cúi đầu, nghe lời nói xin lỗi. “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.” 

Bác sĩ thay thuốc cho anh xong chúng tôi mới rời khỏi bệnh viện.

 Tôi như vệ sĩ, cẩn thận bảo vệ anh từng li từng tí.

 Miệng không ngừng líu lo. “Cánh tay này của anh bị thương, vừa rồi em đánh anh sao anh không tránh?”

 “Em nghi ngờ anh đang tỏ vẻ đáng thương.” 

Tạ Hoài Kinh dừng lại, im lặng nhìn tôi. “Vì anh khiến em tức giận.” 

Anh không giả vờ chút nào, thẳng thắn nhìn tôi. “Lúc đầu anh nghĩ, chỉ cần không chia tay, em làm gì anh cũng được.”

 “Cho dù có bị thêm mấy nhát nữa cũng không sao.”

 Hai tay tôi đỡ lấy cánh tay bị thương của anh để tránh đụng vào. 

Nhỏ giọng phản bác: “Em cũng đâu phải biến thái, em không có thói quen vui vẻ vì người khác bị thương đâu.”

 Tạ Hoài Kinh dung túng tôi không có điểm dừng, anh cười nói: “Ừm, Chi Chi không phải.”

 Anh nắm lấy tay tôi. “Lúc nào Chi Chi mới tha thứ cho anh?” 

Tôi tránh khỏi tay anh, qua loa đáp: “Nói sau đi.”

 21. 

Tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần làm lơ Tạ Hoài Kinh một tháng.

 Nhưng chỉ một tuần anh đã không nhịn được. 

Chập tối thứ sáu, tôi nhận được điện thoại của bạn anh.

 Chính là người đã từng nói dối không chớp mắt, giúp Tạ Hoài Kinh lừa gạt tôi. “Bạn học Tang… Cô vẫn nên đến quán bar nhìn anh Tạ một chút đi…”

 Tôi hoàn toàn đoán trước được lời sắp tới của anh ta là gì, dứt khoát từ chối. “Anh ấy có uống đến chết cũng không liên quan đến tôi.” 

Bên phía đối diện im lặng một lúc lâu. “Không phải, anh Tạ uống nhiều quá không nhận ra được ai với ai, bạn cùng phòng họ Trình kia của cô đến bắt chuyện với anh ấy, anh Tạ nhận nhầm cô ta thành cô…” 

“Tôi thấy nữ sinh kia sắp dán lên người anh Tạ đến nơi rồi.” Tôi nắm chặt điện thoại: “Vậy anh giúp tôi gửi lời chúc phúc cho họ.” 

Anh ta xấu hổ cười: “Cô không quan tâm thì tôi cũng hết cách, bạn gái tôi tìm tôi có việc gấp, tôi đi trước.”

 Anh ta lập tức cúp điện thoại.

 Tôi yên lặng đứng ngoài ban công.

 Một lúc sau mới nâng chân đá vào lan can, mặc áo khoác đến quán bar. 

22.

 Khi thấy chỉ có một mình Tạ Hoài Kinh trên băng ghế, tôi xoay người rời đi.

 Tên đàn ông chó đáng chết. 

Anh đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay tôi. “Không có lừa em.”

 Lúc này tôi mời dừng lại, để mặc anh kéo tôi vào ngõ nhỏ bên cạnh.

 Tạ Hoài Kinh nắm chặt vai tôi, xoay tôi đối mặt với anh. 

Anh hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Vừa rồi Trình Oanh thật sự đến, nhưng bạn trai em giữ bản thân trong sạch, không để cô ta chạm vào dù chỉ một chút.” 

Tôi thờ ơ: “Cần em đốt pháo khen anh không?”

 Tạ Hoài Kinh uống rất nhiều, nhiều đến mức đứng cũng không vững. 

Ánh mắt cũng trở nên mơ màng. 

“Không muốn đốt pháo.” Bắt bẻ thật đấy. 

Tôi kéo cánh tay bị thương của anh, muốn kiểm tra xem vết thương thế nào.

 “Vậy anh muốn gì?” 

“Muốn em.” Tôi hất tay anh ra. 

Tạ Hoài Kinh đột nhiên ấn tôi vào tường, lười biếng cười. “Rất muốn.” 

Chóp mũi anh cọ vào chóp mũi tôi. 

Anh chậm rãi nói. “Nhưng anh có thể đợi.” 

“Đợi cái gì?” Khoảng cách này khiến người ta khó có thể gần gũi, nhưng lại rất quyến rũ.

 Ánh trăng vụn vặt chiếu vào sáng đáy mắt anh. “Chờ đến khi chúng ta kết hôn.” 

Tôi nhấn mạnh: “Anh còn cần em tha thứ cho anh trước đó.” 

Tạ Hoài Kinh vẫn cười, nắm tay tôi đi ra ngoài. 

Bóng chúng tôi hòa vào với nhau, càng ngày càng dài. “Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, anh có thể đợi.”

 Chúng tôi đi qua ngõ nhỏ đầy khói lửa ít người lui tới. 

Giống như đang đi qua bốn mùa của nhiều năm sau vậy. 

Tôi nắm chặt tay anh, miệng vẫn đối nghịch với anh như cũ. 

“Dựa vào đâu mà anh chắc chắn như vậy?” Tạ Hoài Kinh đan năm ngón tay vào tay tôi. 

Không phải giọng nói kiên định, dường như anh đang nói về một sự thật hiển nhiên. 

“Vì anh sẽ thích em rất rất rất lâu.” 

[Hết]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play