Lý Chiếu Nguyệt nhìn Tạ Thập Thất ngồi phịch dưới đất rồi chậm rãi mở miệng: "Ngươi nói thử xem?"

Tạ Thập Thất sửng sốt hồi lâu mới gắng gượng nở một nụ cười: "Người xứng với nàng chắc phải là vương hầu công tử gì đó...... Tốt lắm, chúc các ngươi đầu bạc......"

"Tạ Thập Thất," hắn còn chưa nói hết thì đã nghe Lý Chiếu Nguyệt hỏi, "Ta nói người khác lúc nào?"

Tạ Thập Thất nhất thời không hiểu, "Gì, gì cơ?"

Tiêu Lâm Thành bên cạnh chợt kinh ngạc hỏi: "Con của ngươi à?!"

Tạ Thập Thất giật mình, trố mắt nói: "Nhưng ta chỉ hôn nàng một cái thôi mà!"

"À," Lý Chiếu Nguyệt thản nhiên nói, "Vậy chắc ăn trúng gì đó chứ không phải có thai đâu."

Tạ Thập Thất: "......"

Mộc Khinh Ngôn cũng nhìn ra sự khác thường giữa hai người họ nên âm thầm giật tay áo Tiêu Lâm Thành, nhỏ giọng hỏi: "Có phải chúng ta đừng nên ở đây nữa không?"

Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ muốn xem kịch vui, thấp giọng đáp: "Chờ chút."

"Khụ khụ," hắn hắng giọng một cái rồi nói, "Thập Thất, nghe tiểu sư đệ nói ngươi bị bệnh à?"

Lúc này Tạ Thập Thất mới nhớ ra mình đang giả bệnh nên vội ho khan mấy tiếng, "Khụ khụ khụ...... Đúng đúng, chắc bị cảm lạnh rồi."

"Vậy mau để Khinh Ngôn khám cho ngươi đi," Tiêu Lâm Thành nói, "Coi chừng bệnh nặng đấy."

Tạ Thập Thất chột dạ, "Không, không cần đâu, ta uống thuốc rồi."

"Nhưng ngươi còn ho nặng như vậy," Tiêu Lâm Thành quay sang bảo Mộc Khinh Ngôn, "Khinh Ngôn, mau khám cho Thập Thất đi, mất công lát nữa ho chết bây giờ."

Mộc Khinh Ngôn: "...... Ờ."

Thấy y sắp đi qua, Tạ Thập Thất hoảng hốt nói, "Không cần thật mà, ta...... ta khỏe rồi! Không ho nữa!"

"Khỏe rồi?" Tiêu Lâm Thành nhếch môi, "Vậy được, khỏe rồi thì dẫn công chúa đi chơi đi. Ta và Khinh Ngôn bận việc nên đi trước đây."

Nói xong hắn lập tức kéo Mộc Khinh Ngôn ra ngoài.

"Khoan đã! Ta không phải......" Tạ Thập Thất còn chưa nói hết thì cửa phòng đã đóng ập lại.

Tạ Thập Thất: "......" Tiêu đầu to, ngươi đóng cửa làm gì hả?!

Hắn nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn Lý Chiếu Nguyệt ngồi cạnh bàn, cười khan hỏi: "Công, công chúa, nàng muốn đi đâu?"

Lý Chiếu Nguyệt không nói gì mà chỉ nhìn hắn.

Tạ Thập Thất bị nàng nhìn không biết làm sao, "Muốn, muốn xuống núi không?"

"Tạ Thập Thất," Lý Chiếu Nguyệt lạnh lùng hỏi, "Tại sao không từ mà biệt?"

"Đâu, đâu có," ánh mắt Tạ Thập Thất trốn tránh, "Ta quên nói với nàng thôi."

"Quên?" Lý Chiếu Nguyệt nói, "Vậy ta sai người đi tìm ngươi, sao bọn họ nói ngươi vừa thấy bọn họ thì chạy văng cả giày?"

Tạ Thập Thất: "Đâu, đâu có chạy, tại ta đi nhanh quá nên không thấy bọn họ thôi."

"Bơi cũng nhanh nhỉ," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Bọn họ nói đuổi tới bờ sông thì ngươi đột ngột nhảy xuống sông bơi đi mất."

Tạ Thập Thất khóc không ra nước mắt --- Thôi được rồi, ta bỏ chạy đó.

Ngoài cửa, Mộc Khinh Ngôn băn khoăn nói: "Hình như Thập Thất không muốn gặp công chúa thì phải?"

"Cứ mặc kệ hắn," Tiêu Lâm Thành kéo y ra sân, "Ngày nào hắn cũng nằm trên nóc nhà ngắm trăng, chắc nhớ người ta ấy mà."

Mộc Khinh Ngôn giật mình: "Hèn gì hắn nói ngủ không được. Mỗi lần hỏi đến công chúa thì vội vàng bỏ chạy."

"Giờ người đến thì lại trốn không dám gặp," Tiêu Lâm Thành lắc đầu nói, "Chẳng biết hắn đang nghĩ gì nữa."

Mộc Khinh Ngôn sững sờ, nhớ lại mấy tháng trước mình nhận ra tình cảm với Tiêu Lâm Thành cũng trốn hắn như vậy --- Dù trong lòng nhớ da diết cũng phải ngăn mình đi gặp hắn vì sợ càng lún càng sâu.

"Có phải hắn......" Mộc Khinh Ngôn do dự nói, "Sợ công chúa không thích mình không?"

"Người ta đã lên núi luôn rồi," Tiêu Lâm Thành nói, "Suýt nữa còn có con mà không thích gì chứ?"

"Nhưng Nguyệt cô nương là công chúa," Mộc Khinh Ngôn nói, "Dù sao thân phận cũng khác biệt, có khi nào Thập Thất...... sợ sau này công chúa hối hận không?"

Trong đầu Tiêu Lâm Thành chợt hiện ra cảnh Tạ Thập Thất bị Lý Chiếu Nguyệt bỏ rơi, bơ vơ ăn xin ngoài đường, vừa gặm bánh bao vừa khóc.

Đúng là quá thảm rồi......

Tiêu Lâm Thành thật sự không ngờ mình nhờ Tạ Thập Thất đưa một cô nương về mà hắn đưa cả thân mình ra, lại còn thê thảm như vậy.

Tiêu Lâm Thành bất giác nhìn Mộc Khinh Ngôn bên cạnh --- May mà mình và Khinh Ngôn cùng nhau lớn lên, qua sinh nhật đã ôm người về tay, nếu giống Thập Thất thì nửa đêm canh ba phải lên nóc nhà ngắm trăng, vậy phải làm sao bây giờ?

Tim hắn mềm nhũn, cúi người hôn Mộc Khinh Ngôn một cái.

Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác, "Sao thế? Sao tự dưng...... hôn ta?"

"Không có gì," Tiêu Lâm Thành cười nói, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy ta may mắn hơn Thập Thất nhiều."

Mộc Khinh Ngôn khó hiểu: "Tại sao?"

Tiêu Lâm Thành ôm y nói: "Ta có ngươi không phải may mắn thì là gì?"

Gò má Mộc Khinh Ngôn nóng lên, lẩm bẩm nói: "Nhưng cha ta còn chưa đồng ý mà."

Tiêu Lâm Thành nhớ tới việc này thì trong đầu ong ong, "Hôm qua ông ấy còn nói với ta muốn ngươi tìm người nào mảnh mai nhỏ nhắn nữa cơ."

Mộc Khinh Ngôn chớp mắt nhìn Tiêu Lâm Thành từ trên xuống dưới, suýt nữa cười ra tiếng, "Mảnh mai...... nhỏ nhắn?"

Tiêu Lâm Thành véo má y, "Không cho cười!"

Mộc Khinh Ngôn nín cười gật đầu, "Ừ, không cười."

Tiêu Lâm Thành ủ rũ nói: "Hay là ta thú nhận với Mộc tiền bối luôn nhỉ?"

Mộc Khinh Ngôn: "Không sợ cha ta thiến ngươi à?"

Tiêu Lâm Thành xoa mặt y, "Vậy ngươi nhớ cản ông ấy lại nhé, nếu không phải thủ tiết đấy."

Mộc Khinh Ngôn còn chưa lên tiếng thì thấy Mộc Quy Hàn đột nhiên đi ra từ góc rẽ phía trước.

"Cha?"

Tiêu Lâm Thành giật mình, lập tức buông Mộc Khinh Ngôn ra rồi đứng thẳng lên nói: "Mộc, Mộc tiền bối!"

Mộc Quy Hàn gật đầu hỏi: "Nghe nói Thập Thất bị bệnh à?"

"Hắn không sao đâu ạ," Tiêu Lâm Thành nói, "Hắn gạt người thôi."

Mộc Quy Hàn nhíu mày, "Đang yên đang lành gạt người làm gì?"

Tiêu Lâm Thành cũng không biết trả lời sao, chỉ có thể nói: "Có người đến tìm hắn nhưng hắn không muốn gặp ạ."

Mộc Quy Hàn: "Sao không muốn gặp?"

Tiêu Lâm Thành: "Tình hình cụ thể tụi con cũng không rõ lắm."

Mộc Quy Hàn không hỏi gì nữa mà quay người định đi, Tiêu Lâm Thành vội gọi: "Mộc tiền bối!"

Mộc Quy Hàn quay đầu lại, "Gì?"

"Mộc tiền bối, thật ra con......" Tiêu Lâm Thành khẩn trương nắm tay Mộc Khinh Ngôn dưới tay áo, "Con có người trong lòng rồi ạ!"

Mộc Quy Hàn: "Ừ."

Mộc Khinh Ngôn cũng hơi sợ, "Cha......"

Tiêu Lâm Thành rụt rè nói: "Nhưng người trong lòng con là nam."

Mộc Quy Hàn lại "ừ" một tiếng, "Rồi sao?"

Tiêu Lâm Thành do dự nói: "Ngài không thấy...... như vậy không ổn sao ạ?"

Mộc Quy Hàn dừng một lát, đột nhiên hỏi: "Sao, con thích Thập Thất à?"

"Hắn giả bệnh vì không muốn gặp con chứ gì?"

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play