"Chưa tới giờ Tỵ đâu," Tiêu Lâm Thành nói, "Buồn ngủ thì ngủ thêm lát nữa nhé?"
"Không được," Mộc Khinh Ngôn ngái ngủ chớp mắt, thấy trên chiếc bàn sau lưng Tiêu Lâm Thành đặt một cái thau to thì ngờ vực hỏi, "Đó là cái gì?"
Tiêu Lâm Thành: "Mì trường thọ sư phụ nấu."
Mộc Khinh Ngôn: "......" Nấu luôn phần sang năm cho ngươi luôn à?
"Vậy ăn mì trước đi," Tiêu Lâm Thành kéo y ra khỏi chăn, "Ta vừa hâm lại nên vẫn còn ấm đấy."
Mộc Khinh Ngôn: "Ngươi ăn chưa?"
"Chưa," Tiêu Lâm Thành vắt khăn lau mặt cho y, "Chờ ăn với ngươi luôn."
Mộc Khinh Ngôn hơi hối hận vì dậy trễ, "Ngươi phải gọi ta dậy sớm chứ, mì sình hết rồi đúng không?"
"Ngươi mệt như vậy tất nhiên phải ngủ thêm rồi." Tiêu Lâm Thành đưa tay xoa dấu đỏ trên mặt y, "Không sao, sình cũng ngon mà."
Khi Mộc Khinh Ngôn rửa mặt xong ngồi vào bàn vẫn cảm thán một câu --- Cái thau này to thật.
"Sư phụ còn bảo ta ước nguyện sinh nhật với tô mì này nữa," Tiêu Lâm Thành ôm eo người bên cạnh rồi đút mì trường thọ cho y, "Ngươi đoán xem ta đã ước gì?"
Mộc Khinh Ngôn ăn mì rồi hỏi: "Gì thế?"
Tiêu Lâm Thành kề vào tai y nói khẽ: "Ta ước vào ngày này hàng năm ngươi đều tặng ta nhiều quà sinh nhật như vậy."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Mộc Khinh Ngôn thản nhiên đẩy hắn ra, "Ngươi nói ra thì mất linh rồi."
"Không được," Tiêu Lâm Thành ôm chặt y nói, "Ngươi đã ăn mì thì mất linh cũng phải linh."
Mộc Khinh Ngôn: "......Vậy ta nhổ ra nhé?"
Tiêu Lâm Thành: "Không cho!"
Vẫn nên giải cổ trước đi, Mộc Khinh Ngôn nghĩ thầm, nếu không A Tiêu giống như bị điên vậy.
Đêm qua y đã nhìn ra cổ trong người Tiêu Lâm Thành hệt như thuốc kích dục, lúc điên lên có cản cũng không được.
"Cố tiên sinh về chưa?"
"Chưa," Tiêu Lâm Thành nói, "Tính thời gian chắc cũng sắp về rồi."
Mộc Khinh Ngôn gật đầu: "Hôm qua ta nhớ trong sách từng nhắc đến một loại thảo dược, chẳng biết có tác dụng giải cổ này không, chờ Cố phu nhân về ta sẽ nói với nàng."
Tiêu Lâm Thành hỏi: "Sao còn muốn giải cổ nữa?"
Mộc Khinh Ngôn mờ mịt: "Sao không giải?"
Tiêu Lâm Thành: "Có ta rồi mà!"
Mộc Khinh Ngôn lẳng lặng cúi đầu ăn mì --- Ngươi cũng đáng sợ lắm.
Tiêu Lâm Thành: "...... Sao ngươi không nói?"
Mộc Khinh Ngôn gắp mì nhét vào miệng hắn, "Mì sắp nguội rồi, mau ăn đi."
Tiêu Lâm Thành xoay mặt Mộc Khinh Ngôn lại, nuốt mì trong miệng rồi khẩn trương nói: "Khinh Ngôn, chuyện gì cũng thương lượng được mà, cùng lắm thì...... sau này mỗi tháng bớt đi một lần nhé? Ngươi đừng kích động."
Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác, "Kích động gì cơ?"
Tiêu Lâm Thành nói với ánh mắt phức tạp: "Trước kia ngươi đòi thiến Bánh Trôi cũng tỏ vẻ lạnh lùng thế này, ta sợ lắm."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT