Bạch Diệc Sương nghĩ ngợi rồi lại nói: "Hoặc trong người có bị lúc lạnh lúc nóng không?"
Tiêu Lâm Thành lắc đầu, "Sao phu nhân lại hỏi vậy?"
Bạch Diệc Sương nhìn sang Mộc Khinh Ngôn rồi nói qua loa: "Không có gì, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm nên thuận miệng hỏi thôi."
Cố Văn Vũ bên cạnh thấy nàng nhìn tới nhìn lui Tiêu Lâm Thành thì bất mãn nói: "Phu nhân, chẳng phải nàng tìm Mộc công tử sao?"
Bạch Diệc Sương nheo mắt trừng hắn một cái --- Vậy chàng còn tìm Tiêu công tử tới làm gì?
Cố Văn Vũ lập tức hoảng sợ --- Chuyện đâu liên quan gì đến ta, hắn muốn đi theo thì ta biết làm sao chứ?
Bạch Diệc Sương đành phải nói với Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn: "Ta có mấy vấn đề muốn hỏi riêng Mộc công tử."
Tiêu Lâm Thành sững sờ, "Ta...... không thể nghe được sao?"
Bạch Diệc Sương nhìn Mộc Khinh Ngôn.
Trong lòng Mộc Khinh Ngôn đã đoán được bảy tám phần nên quay sang bảo Tiêu Lâm Thành: "Ngươi xuống lầu chờ ta được không?"
Tiêu Lâm Thành tràn ngập lo lắng nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Hắn quay người ra cửa, Bạch Diệc Sương thấy Cố Văn Vũ vẫn đứng bất động thì đẩy hắn: "Chàng cũng ra ngoài đi."
Cố Văn Vũ nhướng mày, "Ta cũng phải ra ngoài à?"
"Ừ," Bạch Diệc Sương thúc giục, "Mau đi ra rồi đóng cửa lại đi."
"Còn phải đóng cửa nữa sao?!" Cố Văn Vũ kinh ngạc, "Các ngươi cô nam quả......"
Hắn còn chưa nói hết đã bị Bạch Diệc Sương đạp một cái, "Lại nói bậy nữa, muốn ngủ kho củi đúng không?!"
"Không không," Cố Văn Vũ vội nói, "Ta ra ngoài đây, các ngươi cứ từ từ trò chuyện đi, có việc gì thì gọi ta, không có việc gì cũng có thể gọi ta, ta ở ngay......"
Cố Văn Vũ vừa đập cửa vừa gào, "Phu nhân, nàng thật ác quá đi, ta và con phải làm sao bây giờ?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
"Đừng để ý hắn," Bạch Diệc Sương nói, "Tính hắn vậy đấy, suốt ngày cợt nhả."
Nàng trở lại bàn nhúng ngón tay vào chén trà viết chữ trên bàn rồi ngước mắt hỏi Mộc Khinh Ngôn: "Mẫu cổ nằm trên người hắn đúng không?"
Mộc Khinh Ngôn nhìn chữ "Tiêu" mơ hồ hiện ra trên bàn, cuối cùng nói khẽ: "Vâng."
Bạch Diệc Sương khó hiểu, "Vậy sao cái gì hắn cũng không biết thế? Tử cổ trong người ngươi chẳng phải đã cùng hắn......"
Mặt Mộc Khinh Ngôn nóng lên, "Hắn không nhớ gì cả."
"Không nhớ?" Bạch Diệc Sương cũng chỉ biết nửa vời về cổ Tương Tư nên buồn bực nói, "Chẳng lẽ mỗi lần hợp hoan hắn đều không nhớ sao?"
Nàng không khỏi tò mò, nói đùa với Mộc Khinh Ngôn: "Nếu không mấy ngày nữa là mười lăm, ngươi thử lại lần nữa xem sao?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Bạch Diệc Sương cười, giống như đang nhìn con mình, "Trong lòng ngươi có thích hắn không?"
Mặt Mộc Khinh Ngôn càng đỏ hơn, "Ta......"
"Đã như vậy," Bạch Diệc Sương hỏi, "Sao không nói với hắn?"
Đáy mắt Mộc Khinh Ngôn tràn ngập u buồn, "Tâm tư hắn không giống ta."
Bạch Diệc Sương: "Nhưng ta thấy hắn cũng thân cận với ngươi lắm mà."
"Hắn và ta quen biết nhiều năm," Mộc Khinh Ngôn thấp giọng nói, "Chỉ là quá thân thuộc mà thôi."
Y vẫn nhớ hôm qua ở y quán, Tiêu Lâm Thành nói, chúng ta...... là huynh đệ, là huynh đệ lâu năm.
Đúng vậy, chỉ là huynh đệ lâu năm thôi.
Bạch Diệc Sương không nói gì nữa mà đưa tay cầm con sâu trong hộp lên giao cho Mộc Khinh Ngôn: "Ta cũng không biết nhiều về mẫu cổ nhưng để giải cổ này, mẫu cổ mới là quan trọng nhất. Con sâu này gọi là Phục Bạch, lần trước đã ăn máu của ngươi, ta muốn thấy nếu nó cũng ăn máu Tiêu công tử thì sẽ thế nào?"
Cố Văn Vũ ở ngoài cửa gào mấy lần nhưng Bạch Diệc Sương đều làm ngơ, hắn sợ gào tiếp nữa phu nhân sẽ thật sự nổi giận nên đành phải ấm ức bỏ đi.
Hắn đi xuống lầu thấy Tiêu Lâm Thành khoanh tay dựa cửa quán trọ nhìn ra ngoài.
Cố Văn Vũ đi tới vỗ vai hắn hỏi: "Ngươi muốn biết họ nói gì trên lầu không?"
Tiêu Lâm Thành: "Muốn."
Cố Văn Vũ: "Vậy chúng ta lên đó nghe lén đi! Hai người nghe lén chung mới vui!"
Tiêu Lâm Thành: "...... Không ổn lắm đâu?"
"Có gì không ổn chứ?" Cố Văn Vũ hùng hồn nói, "Họ không cho chúng ta nghe, chúng ta lại rất muốn nghe, vậy chẳng phải chỉ có thể nghe lén thôi sao?"
Tiêu Lâm Thành: "...... Nhưng lúc nãy ta đã hứa với Khinh Ngôn chờ y dưới lầu rồi."
Cố Văn Vũ: "Nghe xong lại xuống chờ y, đằng nào cũng thế mà?"
Tiêu Lâm Thành vẫn thấy không ổn, "Không được, Khinh Ngôn sẽ giận."
Cố Văn Vũ: "Ngươi không nghe thật à?"
Tiêu Lâm Thành lắc đầu.
Cố Văn Vũ: "Vậy ta đi một mình nhé?"
Tiêu Lâm Thành vẫn bất động.
Cố Văn Vũ đi hai bước rồi đột nhiên quay lại kéo hắn lên lầu, "Đi đi mà, nghe mấy câu thôi. Ta nghe một mình sợ bị phu nhân ta đánh chết lắm."
"Không được," Tiêu Lâm Thành không chịu đi, "Khinh Ngôn không cho ta nghe ắt là có lý do cả."
Cố Văn Vũ tò mò muốn chết, vẫn còn muốn lôi kéo Tiêu Lâm Thành lót lưng, "Ngươi nghe mới biết lý do chứ, không nghe làm sao biết được?"
Tiêu Lâm Thành: "Khinh Ngôn sẽ nói với ta."
Cố Văn Vũ không tin, "Y đã không cho ngươi nghe thì làm sao nói với ngươi được?"
Tiêu Lâm Thành: "Xưa nay y có chuyện gì cũng nói với ta cả, sẽ không giấu ta đâu."
"Sao không có?" Cố Văn Vũ nói ngay, "Chẳng phải y không nói cách chữa đau tim kia à......"
Hắn đang nói nửa chừng thì đột ngột im bặt.
Tiêu Lâm Thành biến sắc, "Cách chữa đau tim gì cơ?"
Cố Văn Vũ: "Không có, không có."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT