4.

Không biết bằng cách nào mà chủ đề “Dư Hiểu Hiểu, cái đuôi chó đeo bám Chu Văn suốt bảy năm, bị đuổi việc” được lan truyền với tốc độ chóng mặt trong nhóm bạn bè chung của chúng tôi. Thậm chí còn có vài người tốt bụng gọi đến hỏi thăm, Trương Y Đình là một trong số đó.

“Hiểu Hiểu, sao cậu lại nghỉ làm ở công ty của Chu Văn vậy?”

Đây là cuộc gọi thứ tư tôi nhận được trong ngày hôm nay nên ngữ khí đã có chút mất kiên nhẫn.

“Muốn đổi việc khác thôi”, tôi trả lời câu hỏi của cậu ta theo phép lịch sự.

“À! Vậy cậu có muốn tôi giới thiệu đến công ty tôi đang làm không, mặc dù chế độ lương thưởng không tốt bằng công ty của Chu Văn, nhưng chắc chắn cậu sẽ không phải làm việc lặt vặt nhiều đâu!”, cậu ta cười phá lên.

Tôi đâm cây bút vào góc bàn, không muốn nhịn nữa, “Không cần đâu, công ty của cậu quá nhỏ, không phù hợp với tiêu chuẩn tìm việc của tôi đâu. Không phải là tôi bị đuổi việc ở công ty của Chu Văn, mà là tôi không còn thích cậu ấy nữa nên không muốn tiếp tục ở cạnh. Cậu cũng không cần đi khắp nơi bêu rếu với người khác rằng bởi vì tôi ở bên Chu Văn nên cậu mới không theo đuổi cậu ấy được. Yên tâm, mạnh dạn theo đuổi đi, nếu cậu theo đuổi được, tôi sẽ lấy họ của cậu!”

Nói xong một hơi rồi thẳng thừng cúp điện thoại, trong lòng tôi cảm thấy sảng khoái bất ngờ. Tôi đứng dậy tự thưởng cho mình một tô mì úp thêm trứng, thêm thịt và rau cải muối, bao ngon, bao sang. Tôi cực kỳ hài lòng với cảm giác này, hóa ra khi không cần nhân nhượng nữa, cảm giác tôi nhận được rất tuyệt vời!

Nhưng tôi vui mừng quá sớm rồi, vì Trương Y Đình đã nhắn tin đến. Cậu ta mời tôi đến dự tiệc đính hôn của Chu Văn, chính xác hơn là tiệc đính hôn của cậu ta và Chu Văn!

Cậu ta nói: [Trương Hiểu Hiểu, nhớ mang theo bao lì xì đó nha!]

Tôi tức giận đến mức không thở nổi, theo bản năng muốn gọi điện cho Chu Văn hỏi xem có phải cậu ấy điên rồi không, tại sao có thể đem chuyện kết hôn ra làm trò đùa. Nhưng trong phút chốc tôi tỉnh táo lại, Chu Văn chưa bao giờ đùa giỡn cả. Mặc dù cuộc sống riêng tư của cậu ấy không đáng tin cậy nhưng với những vấn đề quan trọng lại rất nghiêm túc.

Hỏi thăm mấy người bạn chung, sau khi xác định được cậu ấy không chỉ phát thiệp cho một mình tôi thì tâm trạng của tôi chán nản như rơi xuống đáy vực. Chu Văn đột nhiên kết hôn sớm như thế, cô đâu lại là Trương Y Đình! Tôi càng nghĩ càng giận, lồng ngực như muốn nổ tung!

“Trân Châu, ra ngoài uống rượu đi!”

Trân Châu là người bạn chơi thân với tôi từ nhỏ đến lớn, thấy tôi nhiều năm không đạt được ước muốn nên rất đau lòng, chửi mắng tên chó Chu Văn kia. Nghiêm túc mà nói, cậu ấy đã đến an ủi tôi, sau đó… tôi say mèm. Đợi tới khi tỉnh táo lại, trước mắt tôi là cảnh tượng thật xa lạ.

Căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, người đàn ông bên cạnh… cũng xa lạ nốt!

?

Tôi hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi dùng sức ngồi bật dậy, cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm lại.

“Em sao rồi? Không bị gì chứ?”. Người đàn ông bên cạnh bị tôi làm cho tỉnh giấc, lật đật bò dậy đến chỗ tôi.

Tôi hết khó chịu mới quay sang nhìn qua anh ta, sống mũi rất cao, nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, hốc mắt sâu, tóc ngắn, một vẻ đẹp trai nhẹ nhàng, thoải mái khiến người ta thư giãn tâm hồn.

Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, tôi run rẩy hỏi: “Anh… là ai?”

Có lẽ vì sự sợ hãi trong mắt tôi quá lớn, nên anh ấy hơi mất tự nhiên, hỏi lại: “Em không nhớ hả?”

Tôi im lặng nhìn anh, trên mặt in rõ mấy chữ to đùng: Dĩ nhiên là tôi không nhớ rồi!

Anh xoay người bước xuống giường, tôi nhìn thấy cơ bụng lóe lên, vội vàng nhắm hai mắt lại, không thể bị sắc đẹp mê hoặc được!

“Em xem đi!”

Tôi theo giọng nói của người đàn ông mà nhìn sang, trước mắt xuất hiện một đoạn clip. Trong đoann clip đó, rõ ràng là tôi đã uống tới say khướt, không biết xấu hổ túm lấy quần áo của người ta hỏi: “Anh đẹp trai, kết hôn với tôi đi?”

????????

Đồng tử tôi run lên, chỉ nghe người đàn ông trong clip hỏi: “Em muốn kết hôn với tôi hở?”

Tôi ở trong clip cắn môi, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu tự giới thiệu bản thân!

“Tôi tên Dư Hiểu Hiểu, năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp Đại học X, làm việc tại công ty Công nghệ Đằng Phi được 3 năm, có tiền gửi ngân hàng… Ừm, chắc là mấy chục ngàn, có một chiếc xe vẫn đang trả góp, còn lại không có vay nợ nước ngoài. Dù bây giờ đang thất nghiệp nhưng năng lực của tôi rất giỏi, sẽ nhanh chóng tìm được việc mới thôi.”

Sau đó, tôi lảo đảo đứng dậy, nhích lại gần nói: “Khi chúng ta kết hôn, tôi đảm bảo sẽ cho anh ba năm ôm hai đứa.”

Tôi vứt điện thoại ở trước mặt, lật đật đứng lên muốn chạy ra ngoài: “Tôi… tôi uống nhiều quá, thật sự uống rất nhiều, anh đừng tin là thật nha, rất xin lỗi, rất xin lỗi vì gây phiền phức cho anh!”. Tôi vô cùng áy náy, để nguyên đầu tóc rối bù đi ra ngoài.

Người đàn ông một mực đi theo sau lưng tôi, nhẹ nhàng nói rằng không có vấn đề gì hết. Cho đến khi tôi chạm vào tay nắm cửa, anh mới nói: “Nhưng mà… chúng ta đã lĩnh chứng rồi.”

!!!

Cái? Gì? Cơ?

5.

Tôi choáng váng xoay người lại, trong tay người đàn ông đang cầm hai cuốn sổ màu đỏ tươi làm tôi chói mắt.

Tôi sải bước về phía trước, giật lấy cuốn sổ đỏ từ trong tay anh ấy. Trên đó in rõ ràng, nữ: Dư Hiểu Hiểu.

Nam:...

Lâm Diệu? Sao cái tên này nghe quen quá?

Không đúng, tôi phản ứng lại: “Anh, anh anh anh… sao anh không ngăn tôi lại chứ?”. Tôi trừng mắt nhìn anh, giọng điệu vô cùng bất mãn.

Người đàn ông trước mặt có chút luống cuống, anh nói: “Tôi… tôi cản em rồi, nhưng mà em cứ khăng khăng muốn đến Cục Dân chính, nói hôm nay nhất định phải kết hôn.”

“Tôi?”, tôi không thể tin nổi, hỏi: “Tôi á? Sao có thể chứ?”

Lâm Diệu lại lấy ra một đoạn video khác, trong đó tôi nắm chặt tay anh, miệng lẩm bẩm: “Khó khăn lắm mới nhặt được một anh đẹp trai, không được để thoát, không được để thoát…”

Toàn thân tôi như hóa đá!

Điều đáng sợ nhất khi uống rượu say là gì? Đối với tôi mà nói, không phải là ai đó giúp bạn nhớ lại chuyện đáng xấu hổ, mà là có thêm một người chồng và anh ấy đang giúp bạn nhớ lại toàn bộ quá trình kết hôn.

Tôi ngước nhìn trần nhà không nói nên lời, tại sao lại uống rượu vào ban ngày cơ chứ! Nếu là buổi tối thì ngủ qua một đêm cũng sẽ tỉnh táo hơn, chứ không phải là buổi sáng hoàn thành quá trình kết hôn, đêm khuya lại thức dậy trên một cái giường xa lạ!

Thấy tôi im lặng nãy giờ, Lâm Diệu chậm rãi lên tiếng: “Tôi tên Lâm Diệu, năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp từ Đại học X, chúng ta học cùng trường. Trước mắt đang khởi nghiệp, là người phụ trách công ty Công nghệ Diệu Tường, tiền gửi ngân hàng có mấy trăm ngàn, có một chiếc xe, một căn nhà, năng lực làm việc ổn, hoàn toàn đủ khả năng nuôi sống được gia đình.”

Nói xong, anh cũng nhích lại gần tôi, bổ sung thêm: “Cơ thể tôi rất khỏe, vừa mới kiểm tra sức khỏe ngày hôm qua, có thể đưa cho em xem, mặc dù không đảm bảo ba năm ôm hai đứa nhưng nếu em muốn thì tôi sẽ cô đơn gắng phối hợp.”

!!!

Nếu ánh mắt có thể biến thành con dao thì tôi sẽ xé xác tên đàn ông trước mặt thành tám mảnh! Nhưng mấy lời nói đó thật sự là từ miệng tôi phát ra, chỉ hận không thể quay ngược về lúc đó để xé mình thành tám mảnh.

Tôi thở dài một hơi rồi mới nói: “Ừm… Lâm Diệu phải không?”

Người đàn ông trước mặt ngoan ngoãn gật đầu, giống như một con chó lông xù.

“Hôm qua tôi uống nhiều quá nên mới gây ra chuyện này, thành thật xin lỗi, vô cùng xin lỗi, nhưng mà… tôi vẫn chưa sẵn sàng để kết hôn, nếu anh đồng ý thì chúng ta dành chút thời gian để làm thủ tục ly hôn nhé?”

Tôi tự thấy mình đuối lý, dè dặt quan sát người trước mặt, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Đột nhiên, anh cười khẽ: “Làm sao bây giờ? Vì bố mẹ tôi cứ thúc ép tôi lấy vợ nên tôi đã nói với họ về việc kết hôn của chúng ta rồi, bây giờ hai ông bà đang trên đường đến đây.”

!!!

Tôi bật dậy: “Không được, không được, tôi, tôi, tôi, chúng ta đâu có quen nhau!”. Tôi sợ đến mức nói năng không rõ ràng.

Lâm Diệu cũng đứng lên, hơi khom người nhìn thẳng vào tôi: “Chúng ta đã tự giới thiệu bản thân rồi, nếu em còn muốn biết thêm điều gì thì tôi sẽ nói cho em biết.”

Tôi sốt ruột, hai tay giơ loạn xạ trong không trung: “Chúng ta… không hiểu nhau lắm.”

“Sau này chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu lẫn nhau.” Anh vẫn cong khóe miệng, dịu dàng nói.

“Hơn nữa tôi cảm thấy chúng ta rất hợp.” Anh chậm rãi bổ sung thêm.

Đấy là anh cảm thấy, còn tôi chỉ thấy có hai luồng khói đen đang bốc lên từ đỉnh đầu, cả người như muốn phát hỏa đây. Tôi còn đang nghĩ ra lý do khác thì bỗng nhiên anh mím môi, rũ mắt nói: “Được rồi, tôi biết là ngoại hình tôi không đẹp lắm, điều kiện cũng không xuất sắc, nhưng cân nhắc thời hạn ly hôn được không, trong vòng một tháng em có thể đóng vai vợ tôi không?”

Nhất thời tôi không biết trước tiên nên phản bác là anh rất đẹp trai, điều kiện cũng tốt hơn tôi rất nhiều hay là từ chối lời đề nghị đóng vai vợ anh nữa?

Thật là khó khăn!

Anh lại nói tiếp: “Hai năm nay sức khỏe của mẹ tôi không tốt lắm. Bà luôn mong đợi tôi có bạn gái, vừa nghe nói tôi kết hôn đã rất vui mừng, cơm cũng không ăn mà mua vé xe đến đây ngay, là con trai của bà, tôi thật sự không muốn làm bà buồn.”

Tôi đau đầu, xoa xoa ấn đường, vẫn chuẩn bị từ chối lời đề nghị của anh ta thì điện thoại bỗng sáng lên, là Chu Văn.

[Cuối tuần là tiệc đính hôn của tôi, cậu nhớ đến chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của tôi đấy!]

Qua màn hình tôi cũng cảm nhận được cái nhìn coi thường của cậu ấy. Một cảm giác bất lực bao trùm, tôi ngẩng đầu hỏi Lâm Diệu: “Nếu tôi giúp anh chuyện này thì anh có thể… giúp tôi một việc được không?”

Ít nhất, bây giờ tôi không muốn một mình đối mặt với Chu Văn.

6.

“Đương nhiên có thể, chúng ta là vợ chồng mà.”. Lâm Diệu đồng ý rất nhanh.

Tôi nhíu mày bổ sung: “Vợ chồng giả.”

“Vợ chồng thật!”. Lâm Diệu quơ quơ tờ giấy kết hôn trong tay, giọng điệu nhấn mạnh.

Tôi thỏa hiệp: “Được rồi, chỉ một tháng! Đến lúc đó anh nhớ nói với dì… tính cách chúng ta không hợp!”

Lâm Diệu im lặng, tôi ngầm hiểu rằng anh đã đồng ý.

“Chắc là ngày mai bố mẹ anh mới đến, hôm nay tôi về nhà trước đã, còn ngày mai…”

Tôi còn chưa nói hết thì Lâm Diệu đã đứng trước mặt.

“Họ sẽ tới đây vào sáu giờ sáng mai, tôi đã hứa là sẽ dẫn em cùng đến đón. Họ sẽ ở đây một tuần. Bây giờ một giờ sáng giờ rồi, em về nhà cũng không an toàn, cũng không có xe. Nhà tôi có nhiều phòng lắm, em ngủ ở đây đi, tôi sẽ ngủ ở phòng khách, sáng mai tôi gọi em dậy.”

Lông mày tôi càng nhíu chặt hơn, lời anh nói trôi chảy đến mức tôi không khỏi nghi ngờ rằng anh đã có sự chuẩn bị trước, lòng vòng nhưng lại khiến tôi không thể phản bác được.

Có lẽ ánh mắt của tôi quá sắc bén nên anh lí nhí nói thêm: “Em thấy ổn không?”

Tất nhiên là tôi thấy không ổn rồi! Nhưng điều anh nói quá hợp lí khiến tôi suy nghĩ đến tính khả thi của nó.

“Được rồi, vậy thì… một tuần…”

“Vậy một tuần này làm phiền em ở lại nhà tôi, tôi sẽ dành cho em sự thuận tiện nhất, tôi sẽ trải đệm nằm dưới sàn, không để em thấy bất tiện, xin hãy giúp đỡ!”. Vừa dứt lời anh đã cúi người làm động tác chào 90 độ.

“Ha… hahaha, được rồi.”. Tôi lùi lại một bước lớn mới trấn tĩnh được trái tim nhỏ bé của mình.

Nghĩ tới nghĩ lui không còn cách nào khác, người ta cũng chỉ là người vô tội bị tôi kéo đi kết hôn, đây là báo ứng của tôi! Tôi hắng giọng nói ra yêu cầu của mình, Lâm Diệu ngoan ngoãn đồng ý, nói nhất định sẽ lấy lại mặt mũi cho tôi!

“Không phải lấy lại mặt mũi gì đâu, tôi chỉ không muốn tới đó một mình thôi…”. Tôi nhạt nhẽo giải thích.

Lâm Diệu đã lui ra ngoài cửa, khôn khéo nhếch khóe miệng mỉm cười nói với tôi: “Vợ, ngủ ngon!”

?

Tôi đứng yên tại chỗ, bất lực mà chấp nhận thân phận người vợ của mình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play