Cô đương nhiên biết người này tại sao cắn răng, cô nâng một chân lên, dùng bàn chân chà xát ống quần, trời lạnh như thế, cô đi chân trần nhưng cũng không cảm thấy lạnh, cô đắc ý cười.
Thấy ánh mắt Tiểu Dương Xuân chuyển qua trên chân cô, cô còn giơ chân về chỗ sáng: "Chạy mất nửa cái mạng!"
"Cần cắt không?" Tiểu Dương Xuân lạnh lùng hỏi.
Cô thả chân xuống mặt đất, chất vấn: "Cậu là thái độ gì, đừng có vong ân phụ nghĩa!"
Hàng xóm bên cạnh lớn tiếng ngắt lời bọn họ: "Cô giáo Khúc đâu?"
Ánh mắt Tiểu Dương Xuân liếc cô, lại ánh mắt là lạnh lùng trào phúng, khinh thường này, cô dùng sức xoa ngực mình.
Tiểu Dương Xuân trả lời hàng xóm: "Ra ngoài làm việc."
"Vậy không có người lớn?" Hàng xóm Ất nói, "Trước tiên báo cảnh sát, bà ngoại cháu không mang theo di động à? Cháu mau gọi điện thoại."
Cô nghe được, hơi thở vẫn còn hổn hển, nói: "Đã báo cảnh sát, điện thoại cũng đã gọi!"
Hàng xóm Bính nhìn cô: "Sao cháu lại mặc như vậy chạy ra, mau quay về nhà, đừng để cảm lạnh!"
Cô muốn lấy áo khoác về, tên trộm xe bị người giữ, bên chân mấy người lớn chính là áo khoác, cũng không biết bị người đá mấy cái, có rách không.
Cô lại chuẩn bị bước qua, trước mắt bóng người nhoáng lên một cái, Tiểu Dương Xuân giành trước cô một bước.
Cô chưa kịp phản ứng, Tiểu Dương Xuân ném áo về phía cô.
Trước mắt tối sầm, cả người cô bị áo trùm lên, lộ ra đầu, cô nói: "Chiếc áo này đã cứu mạng tôi, đã cứu mạng cậu!"
Thay cô chắn nắm đấm, vì cậu chắn kẻ trộm!
"Tôi có nên thắp cho nó nén hương!" Tiểu Dương Xuân không kiên nhẫn.
"Cũng không phải không thể!"
Tiểu Dương Xuân làm bộ giơ nắm tay.
Cô nghển cổ lên, cậu muốn làm gì làm gì!
"Đi vào cho tôi!!!" Tiểu Dương Xuân cao giọng.
Cô cũng không chịu nổi lạnh, ôm quần áo chạy vào trong phòng.
Chờ nhóm người lớn chưa hết kinh hồn chạy về nhà, cô đã đi tất giày, mặc áo khoác.
Cô không xuống tay được với áo khoác.
Nhóm người lớn nghiêm khắc dựa theo quy trình, trước tiên quan tâm, sau đó giáo huấn, mẹ còn đánh hai bàn tay lên mông cô, cô dịch mông, nhìn cô Khúc và Tiểu Dương Xuân, lại tức giận bắt lấy tay áo mẹ, không cho mẹ "mất mặt xấu hổ".
Sau khi trở lại phòng, cô hỏi mẹ: "Mẹ, vừa rồi mọi người đi đâu thế?"
Mẹ nói: "Cô Khúc con đi tìm dàn nhạc hôm nay tính sổ."
"Hả?" Cô cho rằng nghe nhầm.
"Hả cái gì, cởi giày, để mẹ xem." Mẹ nói.
Cô ngồi bên giường, cởi giày: "Cô Khúc đi tính sổ gì thế?" Không thể là "Tính sổ" trên mặt chữ, trả thù lao còn cần ba người cùng đi?
"Tính sổ gì chứ?" Mẹ đang cầm chân của cô nhìn kỹ, "Hôm nay bọn họ biểu diễn như vậy, con nói xem tính cái gì sổ, đương nhiên phải đi nói chuyện với bọn họ."
Cô nghĩ lại trước đó cô Khúc ở trước mặt mọi người đọc điếu văn, hỏi: "Không phải cô Khúc nói cô ấy không phải người chú trọng nghi thức sao, đó không phải là nghi thức, tại sao có thể coi là tính sổ?"
"Cái gì nghi thức hay không nghi thức " Mẹ nói, "Nhạc buồn còn chơi thành như vậy có thể quên được sao, con cho rằng cô Khúc là đồ ngốc à."
"Vậy sao lúc đó cô ấy không nói, hiện tại muộn như vậy mới chạy tới?"
"Cô ấy phải lấy đại cục làm trọng, quan trọng nhất là đưa tiễn chú Hàn."
"Hóa ra cô Khúc là người như vậy." Cô quơ chân nói.
Mẹ ghét bỏ vỗ mu chân cô vài cái: "Con biết thế thôi. Được rồi, không trầy da, đi ngủ."
"Mẹ không phát hiện chỗ này tím sao? Là bị Tiểu Dương Xuân làm." Thật ra là bị xe đạp đè, cô nâng chân lên.
Mẹ không quan tâm: "Ngày mai thì tốt rồi."
Sớm quyết định buổi chiều ngày mai đi về, thời gian rảnh đúng lúc có thể dùng để ngắm cảnh.
Trấn Vu Tùng xem như trấn du lịch nhỏ, cách nhà cô Khúc không xa có ngọn núi nhỏ, nghe nói phong cảnh rất khác biệt, trên núi còn có nhà dân cho thuê.
Đi đến cuối sẽ xuất hiện một chiếc cầu, sau khi qua cầu lại là một điểm tham quan, xung quanh ngành ẩm thực tương đối phát đạt.
Thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, bởi vì một đêm này xảy ra chuyện bắt kẻ trộm, ngày hôm sau mọi người không có thời gian đi du lịch núi nhỏ, nhưng cầu đối diện vẫn có thể đi.
Bởi vậy sau khi ăn xong ở một nhà hàng bên cầu đối diện, đoàn người bọn họ tới điểm tham quan cách đó không xa, cũng chính là một hộ nhà giàu cuối thời Thanh.
Cô xem không hiểu lịch sử, cũng không nghe ra tang thương, phiến đá dưới chân có khắc thời gian, cô xuyên qua từng cánh cửa hình vòm, đứng ở tầng hai nhìn người đi về phía này.
"Tầng ba niêm phong, không thể lên." Cô Khúc giới thiệu, "Tòa nhà bên kia trước kia là cho nha hoàn ở, bên kia là chủ nhân, căn phòng kín bên phải là khuê phòng."
So sánh với đại viện ở trong dòng sông dài lịch sử, trấn Vu Tùng xem như tiểu viện, quản lý cũng không hoàn thiện, họ hàng cô Khúc nói, mấy căn phòng niêm phong vẫn có thể lặng lẽ đi vào.
Nhưng bọn họ không xông vào, thành thật đi dạo một lần khu vực mở ra, cuối cùng ngồi ở ghế đá nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong là có thể xuất phát đi nhà ga nội thành.
Họ hàng cô Khúc cầm cameras chụp ảnh, nhóm người lớn đồng thời trò chuyện, thảo luận kẻ trộm xe tối hôm qua, còn khen cô và Tiểu Dương Xuân gan dạ thông minh.
Tiểu Dương Xuân ngồi ở trên tảng đá, cầm nhánh cây trên tay, nhàm chán quét tới quét lui, nghe vậy liếc cô.
Ánh mắt của cô và đối phương chạm nhau ở giữa không trung, giống như trong nháy mắt có tia lửa điện, đó là một loại không phải ngươi chết thì ta sống.
"Mẹ, chân con không cử động được!" Cô nhìn chằm chằm đối phương, nói với mẹ.
"Làm sao vậy?" Mẹ quay đầu hỏi cô.
Cô bỏ giày bên chân phải, cởi tất đỏ màu Giáng sinh, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô xắn ống quần, để chân trần lên ghế đá, triển lãm cho mọi người: "Mẹ xem, đều tím bầm!"
Mu bàn chân trắng nõn lộ ra vết tím bầm.
"Người đẹp." Có người gọi cô.
Cô quay đầu, là người họ hàng chụp ảnh của cô Khúc.
Tách ——
Vì thế sự chú ý của cha mẹ bị dời đi, dỗ dành cô hai câu, muốn xem mình như thế nào trong cameras.
Cô Khúc lại đi qua quan tâm cô, hỏi cô một hồi lâu.
Nghỉ ngơi đủ rồi, trước khi rời khỏi nơi này, Tiểu Dương Xuân ở xa gọi cô: "Lại đây!"
Cậu vẫn còn ngồi ở trên tảng đá không nhúc nhích.
"Để làm gì?" Cô cảnh giác.
"Cô lại đây, cho cô xem cái này!" Cậu thúc giục.
"Cô lấy đây."
Tiểu Dương Xuân chỉ phía dưới: "Nơi này!"
Cô cảm thấy đối phương không thể đẩy cô ngã xuống, vì thế không sợ hãi đi qua.
"Này ——" Tiểu Dương Xuân lấy nhánh cây chỉ vào dưới lầu, ra hiệu cho cô xem.
Trên đường nhỏ đại viện có hai con chó, một vàng một đen, hai con chó vừa mới đánh nhau xong tách ra, nhe răng, chó đen cong chân lại lao về phía chó vàng, móng vuốt giơ lên, có lẽ đánh không lại, chó đen bắt đầu dùng miệng.
Cô không hiểu chó đánh nhau thì có gì đẹp.
"Tư thế của cô giống y xì con chó đen." Tiểu Dương Xuân nói, "Nhận nó làm sư phụ đi?"
Hả?
Cô giận!
Tiểu Dương Xuân hừ cười một tiếng, ném nhánh cây đi, đứng lên đuổi theo đội ngũ.
Trở lại nhà cô Khúc, cha mẹ để hành lý lên xe, Tiểu Dương Xuân rủa tay ở vòi nước bên ngoài, cô nhìn bồn hoa dưới chân tường, chờ Tiểu Dương Xuân rửa tay xong, cô cũng đi qua.
Tiểu Dương Xuân tránh ra vẩy nước về phía cô, cô rụt vai lại, gạt bọt nước trên mặt, không quên công kích cậu, cậu bước đi, không để cho cô thực hiện được.
Cô Khúc cầm đàn ghi-ta đi ra, gọi cô: "Kiến Kiến."
Cô đóng vòi nước: "Cô Khúc?"
"Đàn ghi-ta này tặng cho cháu nhé?" Cô Khúc đưa đến trước mặt cô.
Cô hơi sửng sốt.
Cha mẹ đã đặt xong hành lý, thấy thế lại đây nói: "Chị tặng con bé làm gì, đồ vật đắt tiền như vậy, nó không biết dùng."
"Đàn ghi-ta này không đắt, còn cũ." Cô Khúc giải thích một câu, còn nói, "Ở lại chỗ chị cũng vô dụng, chị cũng không biết đàn."
Mẹ đẩy lại: "Nó cũng không biết đàn."
"Không sao, coi như món đồ chơi cũng được."
"Aiz, không nên không nên, lãng phí." Mẹ lắc đầu.
Cô lắc nước trên tay, nhìn thấy nhóm người lớn người tới ta đi.
Cô Khúc dời đi phương hướng, trực tiếp đưa cho cô, cũng không hỏi cô muốn hay không.
Cô thuận theo tâm ý, khi mẹ nói ra ba chữ "Nó không cần", cô đã cầm đàn ghi-ta trong tay.
Mẹ đành vỗ bả vai cô.
Cô Khúc cười tủm tỉm.
Đàn ghi-ta được cẩn thận bỏ vào cốp sau, mọi người tạm biệt, cha mẹ Tiểu Dương Xuân đưa cho bọn họ một túi hoa quả để bọn họ ăn ở trên đường.
Cô lịch sự chào một đám người ——
"Cháu chào cô Khúc."
Dừng một chút, cô mới chào tiếp: "Em chào chị."
Mẹ Tiểu Dương Xuân vui vẻ, có lẽ không quá thích ứng bối phận.
"Em chào anh rể."
Cha Tiểu Dương Xuân cười ha hả.
Cuối cùng cô nhìn về phía Tiểu Dương Xuân, Tiểu Dương Xuân đứng ở góc, ban đầu vẻ mặt cậu như thường, sau đó có lẽ ý thức được gì, hai mắt cậu dần dần tối lại.
"Tạm biệt cháu ngoại nhé ——" Cô vui vẻ vẫy tay.
"Đệch......" Tiểu Dương Xuân thấp giọng.
Ánh nắng tươi sáng, sau khi mẹ lên xe nói cô cười đến giống như đồ ngốc, cô dán vào cửa kính xe, nhìn thấy cháu ngoại còn đứng tại chỗ, cô dựa vào ghế, cảm giác hàm răng đều bị gió thổi nhức.
Có lẽ sau này cô sẽ không gặp lại cháu ngoại này, đáng tiếc không thể nghe cậu gọi cô tiếng cô.
Về nhà không lâu, lại vào một ngày ánh nắng tươi sáng, cô lên QQ, nhận được ảnh chụp từ họ hàng cô Khúc.
Sau đó cha mẹ chạy một chuyến đến cửa hiệu chụp ảnh, cố ý in tấm ảnh này ra.
Dụ Kiến cầm tấm ảnh cũ ố vàng.
Hơn mười năm qua đi, cô dường như vẫn không hiểu thời gian khắc trên con đường đá.
Thái Tấn Đồng mở đèn bên trong xe, nhìn ảnh chụp, nói: "Tấm ảnh chụp này của cô khá đặc sắc, vết tím bầm trên chân là thế nào? Chắc chắn có chuyện xưa! Hiện tại tôi càng cân nhắc càng cảm thấy có nắm chắc về chuyện cô viết sách, đến lúc đó trong sách thêm tấm ảnh này, không lo không có tin tức."
Dụ Kiến không tiếp lời.
"Cô nên suy nghĩ cho kĩ, ngôi sao ra sách cũng không phải chuyện hiếm, nhưng ưu thế của cô nằm ở cô trước đó quá mức kín đáo, ai cũng có lòng hiếu kỳ đúng không? À đúng rồi, trước đây cô để tóc ngắn, so với hình tượng hiện tại của cô trống đánh xuôi, kèn thổi ngược......" Thái Tấn Đồng thao thao bất tuyệt.
"Được rồi." Dụ Kiến ngắt lời anh ta. Ra cửa không mang túi, cô bỏ ảnh vào túi áo.
Thái Tấn Đồng còn muốn nói tiếp, di động vang lên.
"Đi lên thôi." Mạnh Đông ở trong điện thoại nói.