Kể từ sau buổi hẹn hò không giống hẹn hò đó, hai người bọn họ vẫn chưa từng ở riêng với nhau, hơn nữa tuy rằng mọi thứ vẫn như cũ, mỗi ngày đều nhắn tin, gọi điện thoại, liên lạc không ngừng, nhưng cả hai đều không ai nhắc đến chuyện hôm đó nữa. Chung Hiểu Uyển cảm thấy, có lẽ Yến Lộc Chi cũng giống cô, cảm thấy khó mà định nghĩa được, nên dứt khoát không nhắc đến nữa, tránh vì chút rung động ngốc nghếch đó mà làm hỏng chuyện.
Chủ nhật vừa rồi, Yến Lộc Chi đến nhà ông bà nội thăm hỏi, Chung Hiểu Uyển cũng nhận lời đề nghị giảng hòa của Yến Như Thi, cùng gia đình ba người bọn họ và ông bà ngoại đi leo núi ngắm hoa ở ngoại ô, trải qua một ngày gia đình vui vẻ hiếm có.
Vì không có dấu hiệu hoán đổi lại, nên Chung Hiểu Uyển cảm thấy đừng nên sống quá gò bó nữa, dù sao Yến Lộc Chi cũng đã cho cô quyền tự do.
Chủ nhật không gặp mặt, hai người bọn họ chỉ còn có thể gặp nhau từ xa lúc ra chơi mỗi ngày. Nhưng Chung Hiểu Uyển lại cảm thấy như vậy cũng tốt, bởi vì không gặp mặt, lúc liên lạc qua điện thoại, Yến Lộc Chi vẫn luôn là hình tượng hoạt hình mà cô tự tưởng tượng ra, ít nhiều cũng có chút bong bóng màu hồng, còn khi thật sự gặp mặt, nhìn thấy khuôn mặt của mình, giống như một cơn gió mạnh thổi qua, thổi bay hết bong bóng màu hồng.
Cho nên, lúc Yến Lộc Chi hẹn cô tan học gặp mặt, Chung Hiểu Uyển có hơi không muốn đi, trả lời: ‘Tan học đi cùng cậu phô trương quá…’
Yến Lộc Chi: ‘Ai nói chỉ cần kỳ thi giữa kỳ chúng ta đều đứng đầu là được rồi?’
Chung Hiểu Uyển: ‘Đó là nói không cần giả vờ không quen biết, chứ không phải là tan học cùng nhau đi về!’

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play