Khi Chung Hiểu Uyển nhắn tin đến “tra hỏi hộ khẩu” thì Yến Lộc Chi đang ngồi dựa vào ghế xem tivi cùng với mẹ Chung, chờ bữa trưa mà bố Chung đang một mình chuẩn bị.
"Phim truyền hình bây giờ thực sự là không xem nổi." Vương San vừa xem vừa chê bai: "Người này thân làm mẹ đã không chịu dạy dỗ con gái đàng hoàng thì chớ lại còn trách con gái yêu trai nghèo, không nghe lời bà ta, chẳng phải bà ta luôn miệng nói chỉ cần con gái vui vẻ là được sao? Bây giờ con gái bà ta đang rất vui vẻ hạnh phúc ở bên cạnh cậu trai nghèo kia, sao bà ta lại nói không tốt?”
Yến Lộc Chi cười thầm không lên tiếng.
"Có những chuyện chính là như vậy, người làm cha mẹ không để ý, hoặc là bản thân cũng không hiểu, không giao tiếp với con cái đàng hoàng, vậy thì chẳng phải là con cái sẽ phải tự mình trải nghiệm, trưởng thành từ những lần vấp ngã, đúng không?"
"Ý của mẹ là, cứ để nữ chính yêu trai nghèo, dù cuối cùng có bị tổn thương, ít nhất cũng học được gì đó, trưởng thành hơn, phải không? Nhưng lỡ như bị tổn thương quá nặng thì sao?"
Vương San lấy một nắm hạt điều, chia đôi cho con gái, vừa ăn vừa nói: "Có thể tổn thương nặng đến mức nào? Mà dù vết thương có nặng đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ có ngày nó lành lại. Huống chi, tổn thương nặng, bài học mới sâu sắc. Con người ai cũng có tâm lý phản kháng, cha mẹ càng phản đối, con cái càng muốn làm, như vậy lại càng mất lý trí, không nhìn rõ người mà mình kiên trì theo đuổi có đáng hay không, không bằng cha mẹ buông tay, như vậy sau khi say nắng sẽ tỉnh táo lại."
Nghe có vẻ hợp lý, Yến Lộc Chi giơ ngón cái lên: "Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play