Ngàn cân treo sợi tóc, Yến Lộc Chi ngồi bên bàn ăn lập tức lên tiếng: "Mẹ không cần tìm nữa, mẹ ơi, con nhớ ra rồi, không còn nữa." Mới nãy, anh bị ngớ ngẩn à?! Khi nãy cứ nói thẳng là không có đi!!!
Chân Vương San đã bước vào một bước, bà vịn tay nắm cửa quay đầu lại nói: "Dùng hết rồi à? Mẹ nhớ là mua rất nhiều trong đợt sale 11/11 mà! Thôi, mẹ lấy loại ban đêm dùng tạm vậy." Nói xong bà tuỳ ý nhìn một vòng trong phòng con gái, rồi lui ra về phòng mình.
Phía sau cánh cửa, Chung Hiểu Uyển run rẩy, cô ôm ngực, khẽ thở phào, lấy điện thoại nhắn tin cho Yến Lộc Chi: Cậu bảo bà ấy ra ban công tìm trong tủ cất đồ, hỏi bà ấy sao tự dưng lại ra nhiều thế?
Ngay lập tức, có tiếng Yến Lộc Chi vang lên từ bên ngoài: "Có phải mẹ để trong tủ cất đồ ở ban công không?"
Sau đó Chung Hiểu Uyển cũng nhận được tin nhắn WeChat: Ra nhiều gì thế? Không phải là…
A! Quên mất, cậu ấy là con trai, chắc không tiện hỏi chuyện này, Chung Hiểu Uyển co rúm sau cánh cửa, cô cố gắng không phát ra tiếng, trả lời anh: Cậu hỏi bà ấy có khó chịu không? Có cần xin nghỉ không?
Vương San ở cách vách nghe thấy, bà đi ra ban công phía Tây, nói: "Đúng rồi! Mẹ quên mất, hình như lúc đó có để một thùng ở ban công."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play