Chung Hiểu Uyển lấy ra một hộp kem vị dâu tây, quay đầu lại, Yến Như Thi đã ngồi trên chiếc ghế cao ở quầy bar. Chung Hiểu Uyển đưa hộp kem cho bà, cô cảm thấy mình rất ngại ngùng, thật là tiến thoái lưỡng nan mà – mỗi người một hộp kem, mẹ đã ngồi rồi, đứa con trai giả như cô cũng không nên trốn đi nhỉ?
“Ngồi xuống cùng ăn đi.” Yến Như Thi thấy cô ngây người, vội vàng chỉ vào ghế cao bên cạnh, bà nói: “Bây giờ muốn ăn kem đều phải lén lút, không thể để Bảo Nhiên nhìn thấy.”
Chung Hiểu Uyển đi vòng ra, đến bên cạnh Yến Như Thi, hơi nhón chân ngồi lên ghế cao, sau đó co đôi chân dài lại đặt lên chỗ để chân, cảm giác thoải mái dễ chịu.
Sau khi Yến Như Thi nhìn thấy cảnh này, bà liền cảm thán: “Có chân dài thật là tốt. Đôi khi mẹ nhìn con, thấy con cao lớn, đẹp trai như vậy, mẹ nhịn không được hoài nghi bản thân có phải mẹ ruột của con không……”
Thật khéo, con cũng hoài nghi nè, Chung Hiểu Uyển trong lòng oán thầm, cô mở nắp hộp kem ra, còn chưa kịp múc ăn, liền nghe bà nói tiếp: “Chính là loại hoài nghi ‘sao mình lại có thể sinh ra một đứa con hoàn hảo như vậy’ ấy.”
Chung Hiểu Uyển hơi bất ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía Yến Như Thi, bà đã mở hộp kem ăn một miếng, thìa đặt bên môi, thần thái và tư thế của bà đều rất giống một thiếu nữ mười mấy tuổi.
"Trong lúc mẹ không để ý thì con đã lớn rồi.” Yến Như Thi tiếp tục cảm thán một tiếng, giọng điệu của bà có chút tiếc nuối, bà nhìn đứa con trai không có biểu cảm gì với ánh mắt mơ hồ, bà nói: “Lần trước chúng ta cùng nhau ngồi ăn kem, hình như là lúc con năm tuổi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT