Bởi vì lúc nãy chìm đắm trong sự tức giận đối với Tiêu Hằng, nên mặc dù Triệu Doanh Doanh luôn nắm tay Hoắc Bằng Cảnh, nhưng lại không có cảm giác gì đặc biệt. Lúc này Tiêu Hằng đã rời đi, hai người Triều Nam và Triều Bắc cũng không biết đã biến mất từ lúc nào, trong sân dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chiếc lá trên cây đại thụ không xa bị gió thổi xào xạc, ánh nắng gay gắt từ đỉnh cây chiếu xuống, gió nóng phả vào mặt, mang theo hơi ẩm của vùng sông nước Giang Nam.
Lòng bàn tay của Hoắc Bằng Cảnh mềm mại, ngón tay ấm áp, nắm lấy tay nàng, rịn ra chút mồ hôi.
Suy nghĩ của Triệu Doanh Doanh chậm rãi dịch chuyển, cuối cùng nhận ra tất cả những điều này. Nàng muốn buông tay Hoắc Bằng Cảnh ra, nhưng khi ngón tay nàng chuẩn bị rút khỏi tay hắn, lại bị Hoắc Bằng Cảnh giữ chặt.
Nàng khẽ ngẩn người, ngước mắt, chạm phải ánh nhìn của Hoắc Bằng Cảnh.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Hoắc Bằng Cảnh chứa đựng ý cười, nói: “Từ bây giờ, ta là hôn phu của Doanh Doanh rồi, phải không?”
Đôi mắt hắn sâu thẳm, như một ao nước sâu, dường như có sức hút khiến người ta muốn chìm vào. Triệu Doanh Doanh nhìn một lúc lâu mới hoàn hồn lại, chậm rãi nói: “…Còn chưa tính được, chàng vẫn chưa đến gặp phụ thân ta để cầu hôn mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play