Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Chương 7: Lần đầu tu luyện


4 ngày

trướctiếp

Edit:Nguyễn Ngọc

Beta: Đậu Xanh

Lúc này trời cũng đã sáng, Hạ Vi Lan không muốn nhớ đến con gà kỳ quái lúc nãy, sau khi rửa mặt, chải tóc đơn giản xong nàng đẩy cửa phòng đi ra.

Nắng sớm đã chiếu xuống sân, Hạ Vi Lan giơ hai tay lên trời “a” một tiếng, lười biếng duỗi eo ra. Đứng trong sân đã nghe thấy âm thanh múa kiếm, thanh kiếm xé gió lóe lên ánh sáng trắng, từng chiêu đưa ra sắc bén giống như muốn xé không khí ra làm đôi.

Người múa kiếm mặc một thân y phục màu trắng, khi múa vạt áo bay theo thân kiếm. Xoay người một cái, ba ngàn sợi tóc như mực bay trong gió, chỉ thấy được nửa mặt, đang nước chảy mây trôi thì suýt nữa đuôi tóc đã chạm vào thân kiếm, nguy hiểm vô cùng.

Đợi đến lúc người nọ hoàn toàn xoay người lại, y phục phấp phới, tóc xõa tuỳ ý ở trên vai, hoa đào rơi lả tả phía sau lưng. Màu hồng của cánh hoa làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhuận. Hạ Vi Lan trợn mắt há hốc miệng.

Đây không phải là Hi Loan thì còn có thể là ai?

Quả nhiên người đã đẹp thì làm gì cũng đẹp, sư phụ ngay cả luyện kiếm một mình dưới hoa đào mà cũng có thể đẹp như vậy, thật không biết nữ chính có bị mù hay không nữa?

Hạ Vi Lan lắc đầu thở dài.

Chắc là có đi, không nghĩ đến nữ nhân đó nữa tránh lại mất hứng, có thời gian rảnh thì nên nhìn nhan sắc tuyệt thế này nhiều hơn, dưỡng cho mắt nhìn cao một chút, bằng không đến khi nữ chính xuất hiện, sư phụ vì yêu mà hắc hoá thì lại không có cơ hội thấy nữa.

Vừa nghĩ đến đó, Hạ Vi Lan lại tiếp tục thở dài.

Hi Loan đã sớm chú ý đến Hạ Vi Lan từ lúc nàng ra khỏi phòng, sau khi múa được 2-3 chiêu thì thu bội kiếm sắc bén vào vỏ, treo vững vàng ở bên hông.

Chàng cụp mắt nhìn Hạ Vi Lan. Nàng đang đứng một mình bên cửa lắc đầu ảo não thở dài ở phía đằng xa, dáng người thấp bé mặc đồng phục màu trắng của Đạo Diễn Tông, trên đầu có hai búi tóc tròn tròn, một cái bên phải và một cái bên trái giống như hai cái bánh bao.

Chàng dùng tay áo che đi khoé miệng đang khẽ giương lên của mình rồi hướng Hạ Vi Lan bước đến.

” Chào buổi sáng, sư phụ.”

Hạ Vi Lan mới vừa mở miệng chào thì Hi Loan đã đi đến đứng đối diện, làm cho nàng phải ngửa cổ để nói vì nàng mới cao đến bên hông của Hi Loan.

A.

Mỏi cổ quá.

Hi Loan sờ chỏm tròn trên đầu của Hạ Vi Lan, hỏi:” Tối hôm qua con ngủ có ngon không?”

” Ngủ ngon ạ.”

Hạ Vi Lan bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh tránh khỏi tay của Hi Loan.

Đầu có thể rơi , máu có thể chảy, nhưng tóc thì không thể rối. Đây là kiểu tóc mà nàng khổ cực lắm mới có thể hoàn thành được.

Cũng may Hi Loan không có ý định tiếp tục xoa đầu nàng nữa, giọng nói của chàng vang lên trên đỉnh đầu của Hạ Vi Lan.

” Về sau cần phải dậy sớm hơn một chút nữa, đã là người tu tiên thì không thể lười biếng như vậy.”

Hạ Vi Lan: “……”

Ánh mắt nàng nhìn về phía mặt trời mới vừa nhô lên, khoé mắt giật giật. Như thế mà còn nói nàng lười biếng?

Vậy ở hiện đại, lúc nào nàng cũng ngủ đến 12 giờ trưa mới dậy, nếu như để Hi Loan biết được chẳng phải sẽ rất thảm sao. Hạ Vi Lan trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt thì không biểu hiện gì, liên tục đáp ứng.

Hi Loan hài lòng gật đầu rồi nhìn Hạ Vi Lan nói:” Hôm nay, ta sẽ dạy con cách hấp thụ linh khí.”

Hai mắt Hạ Vi Lan sáng lên.

Cuối cùng cũng được học rồi sao?

Hắc hắc, phải biết rằng ở thế giới này nàng chờ mong nhất là tu tiên đó!

Trong <Tu tiên để báo thù> nguyên chủ cũng là một trong những thiên tài hiếm thấy. Tuy rằng kém hơn so với Hi Loan nhưng khi đấu với các cao thủ ở Đạo Diễn tông thì có rất ít đối thủ. Chắc một phần cũng do bàn tay vàng của nữ chính chèn ép nên khó gặp được thiên tài.

Nghĩ lại thì mới nhận ra, Hi Loan cũng vì vậy nên mới nhận nàng làm đồ đệ cũng nên. Chỉ tiếc rằng đã làm nhân vật phụ thì sẽ mãi là nhân vật phụ cho dù có xuất sắc như thế nào đi chăng nữa thì cũng đều có kết cục giống nhau, khá hơn tí thì chỉ là chết một cách vinh quang hơn thôi.

Hạ Vi Lan cũng đã tính xong, đợi đến khi nàng tu luyện không sai biệt lắm rồi sẽ rời đi Đạo Diễn tông trước khi nữ chính xuất hiện, đến nhân gian một mình sung sướng tiêu dao tự tại, sau đó kiếm một lang quân tuấn mỹ.

Ha ha mới nghĩ đến đó nàng đã cảm thấy rất kích thích rồi. Tu tiên đối với nàng cũng dễ dàng như uống nước mà thôi, chút nữa nàng sẽ thể hiện khả năng của mình.

” Nhắm mắt lại, tĩnh tâm.”

Hi Loan lên tiếng, Hạ Vi Lan vội vàng làm theo.

” Thả lỏng người rồi hít thở thật sâu.”

Hạ Vi Lan lan hít sâu.

” Hô hấp nhẹ xuống, cảm thụ đan điền. Lấy da làm ranh giới cảm thụ linh khí từ ngoài đi vào cơ thể hội tụ ở đan điền….”

Hi Loan nghiêm túc dạy mà Hạ Vi Lan cũng rất nghiêm túc lắng nghe.

Chỉ là …

Hô hấp nhẹ xuống…làm nàng cảm thấy bụng có chút trướng giống như lúc sáng chưa đi vệ sinh vậy.

Cảm thụ linh khí của đất trời…cái này thì, gió thổi làm nàng cảm thấy hơi lạnh…

Qua nửa canh giờ Hạ Vi Lan không cảm nhận được cái gọi là linh khí.

Một canh giờ trôi qua, ngoại trừ cảm thấy lạnh ra thì Hạ Vi Lan vẫn không thể nhận được cái gì thêm.

Nàng rất tức giận thế nên đã từ chối lời khuyên của Hi Loan bảo nàng đi ăn điểm tâm sáng trước.

Hơn nửa canh giờ tiếp theo, ngoài việc mang một thân cánh hoa đào do gió thôi đến còn lại cũng không có gì.

Một canh giờ tiếp, nàng rốt cuộc….

Ngủ rồi.

———

Tới bây giờ Hạ Vi Lan mới nhận ra số mệnh không bao giờ tha cho con dê là nàng. Đột nhiên xui xẻo bị chết rồi còn xuyên tới nơi này thì không nói làm gì, đằng này thân thể thiên tài về tu tiên này của nguyên chủ rơi vào trên người nàng lại không linh nữa.

Quá thảm đi.

Cứ nghĩ đến đó là Hạ Vi Lan lại tức đến nỗi trưa cũng ăn nhiều thêm một chén cơm. Hi Loan thấy vậy thì chỉ cho rằng đồ đệ nhà mình luyện công mệt mỏi nên trong lòng cảm thấy yên tâm, vui vẻ bội phần.

Không hổ là đồ đệ của mình, tuy rằng thiên tư hơi kém một chút nhưng bù lại là một người chăm chỉ.

Nghĩ đến đó, chàng gắp một miếng thịt cho đồ đệ ngốc của mình.

Ăn no Hạ Vi Lan ngủ trưa một chút, sau đó thần thanh khí sảng đi học ở điện tư học.

Bởi vì Đạo Diễn tông cho rằng người tu tiên cần phải có nội công và ngoại công kết hợp, cho nên mới đặc biệt xây dựng một học đường ở trong tông, cả ngày chỉ dạy chi, hồ, giả, dã [1] cùng với một ít công pháp cơ bản.

[1] Chi, hồ, giả, dã (之乎者也): là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên “chi, hồ, giả, dã” thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Do vậy, chúng thường được dùng để ví với những gì hư huyễn, không thực tế. Làm chuyện “chi hồ giả dã” tức là làm chuyện phù phiếm, không thiết thực.

Trong tông có quy định chỉ cần có đệ tử ngang độ tuổi cơ bản thì mỗi ngày đều phải đi học, đến khi nào trình độ tốt thì mới bắt đầu đi ra ngoài rèn luyện , nói như thế nhưng may mắn lắm thì mỗi tháng cũng chỉ được vài lần.

Vì thế Hạ Vi Lan bất hạnh phải quay lại làm học sinh một lần nữa. Nhưng mà, vì đây cũng là lần đầu tiên đi học ở thời này nên nàng cảm thấy rất mới mẻ.

Hạ Vi Lan tới chậm một chút, lú bước vào điện tư học, tuy nói cũng không phải là muộn nhưng mọi người đã ngồi vào chỗ của mình hết rồi.

Từ xa nhìn lại thấy toàn một màu trắng. Nàng suýt nữa quên mất đồng phục của Đạo Diễn tông là màu trắng. Cũng màu trắng nhưng khi nhìn sư phụ mặc thì giống như trích tiên trên trời, tiên khí vây quanh. Mỹ nhân sư bá thì có vẻ hơi lẳng lơ nhưng cũng không làm mất đi phong thái. Trái lại người bình thường mặc vào thì lại làm cho ta cảm thấy có chút cứng nhắc, khô khan, vô vị.

Chính là do nàng mới đến lại thêm là đệ tử mà Hi Loan nhặt về ở giữa đường nên đại đa số người đều không biết nàng, giờ phút này ai cũng tò mò nhìn lại.

Vì thế, dù da mặt của Hạ Vi Lan có được làm từ bê tông cốt thép thì cũng không thể nào chịu được nhiều con mắt quan sát như vậy!

Nàng có chút xấu hổ nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi, bỗng thấy một nữ tử trắng trẻo mặc váy màu hồng cánh sen khoảng 12,13 tuổi hướng nàng vẫy tay. Váy có màu sắc nổi bật như vậy thì không thấy cũng khó, Hạ Vi Lan liếc mắt thì thấy nàng ấy.

” Tiểu sư muội.”

Lâm Tư Dao vẫy tay bảo nàng đến đó. Đây không phải là sư tỷ hôm qua dẫn nàng đi thay quần áo sao?

Hạ Vi Lan nhìn về phía sư tỷ thì quả nhiên thấy chỗ bên cạnh còn trống. Nên đôi chân nhỏ liền đi về phía Lâm Tư Dao.

“Hắc hắc, tiểu sư muội!”

Lâm Tư Dao hưng phấn nói:”Sở Minh bị cấm túc rồi nên không đi học, trước hết khoảng thời gian này muội cứ ngồi ở đây đi!”

Tư Dao vừa nói vừa dọn dẹp chỗ ngồi của Sở Minh cho sạch sẽ. Hạ Vi Lan nhìn vị sư tỷ trước mặt một cái đầy nghi ngờ, chuyện gì mà có thể khiến tỷ ấy nói chuyện với giọng điệu hưng phấn thế nhỉ?

Nhớ tới lời tỷ ấy nói về chuyện Sở Minh bị cấm túc, Hạ Vi Lan bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra đây là chỗ ngồi của đứa bé hư hỏng ngày hôm qua?

Hạ Vi Lan có chút ghét bỏ, nhưng khi nhớ đến việc xui xẻo mà ngày hôm qua hắn gặp phải nàng thiếu chút nữa không nhịn được bật cười. Tâm trạng của Hạ Vi Lan đang tốt nên nên thuận theo ngồi xuống, quay đầu nhìn sang Lam Tư Dao ngọt ngào cười một tiếng:”Cảm ơn sư tỷ.”

Giọng nói trong veo thêm một chút mềm mại làm cho Lâm Tư Dao rất kích động, tay không hề báo trước tập kích lấy hai má mềm mại trắng nõn của Hạ Vi Lan. Lâm Tư Dao bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn Hạ Vi Lan, mặt đầy vẻ kích động.

“Ai nha, tiểu sư muội đáng yêu của ta, về sau nếu tên Sở Minh đó còn dám to gan tìm muội làm khó dễ thì tới tìm sư tỷ! Sư tỷ có rất nhiều biện pháp giúp muội thu thập hắn!”

Hạ Vi Lan:”…Sư tỷ có thể thả muội ra trước được không? Muội…muội không thở được nữa.”

Lâm Tư Dao buông lỏng tay, tức thì trên má của Hạ Vi Lan xuất hiện hai vệt đỏ sau đó nhanh chóng biến mất.

Lúc này, lão tiên sinh mặc bộ đồ trắng một tay cầm quạt xếp, một tay cầm sách vở từ ngoài tiến vào. Tóc tiên sinh đã bạc đi một nửa, khoé mắt cũng đã có những vết nhăn hằn sâu, râu quăn lên như râu cá trê thoáng lay động.

Mà lớp học vừa rồi vẫn còn ầm ĩ nay đã im lặng chỉ còn sót lại vài người thì thầm.

” Đây là Trần chưởng giáo, ông ấy rất nghiêm khắc nên lát nữa muội phải cẩn thận!”

Nửa người trên của Lâm Tư Dao nghiêng về phía Hạ Vi Lan, nhỏ giọng nhắc nhở.

Nàng gật đầu một cái biểu thị đã hiểu, trên kia Trần chưởng giáo cũng vừa lúc ngồi xuống, lớp học cũng trong nháy mắt không có tiếng nói làm không khí như ngưng đọng lại. Bầu không khí căng thẳng làm Hạ Vi Lan cũng khẩn trương cúi đầu lòng, bàn tay đổ đầy mổ hôi bị nàng lau vào vạt áo.

Sao giống như cảm giác khi đứng trước mặt của cô chủ nhiệm nhỉ?

Nhưng vì ở hiện đại đã làm học sinh rất nhiều năm nên cách giảm bớt cảm giác tồn tại xuống như thế nào thì nàng vẫn nhớ.

Trần chưởng giáo ngồi ở bàn đầu tiên nằm chính giữa, lớp thì tổng cộng có bảy hay tám mươi người, vốn dĩ từ chỗ của Hạ Vi Lan đến chỗ ngồi của trưởng giáo cũng không tính là gần nhưng do nàng sợ nên vẫn luôn cúi đầu không dám ngẩng đầu lên quan sát.

Trần chưởng giáo cũng không quá để ý đến bầu không khí căng thẳng ở phía dưới, nhàn nhã mở sách vở ra, suy nghĩ một chút rồi thong thả mở miệng, âm thanh trầm thấp xa xăm.

“Lần trước chúng ta nói đến Đạo Pháp chính là sinh ra đầu tiên là Đạo, thứ hai là đời người, thứ ba là vạn vật….”

Giọng của Trần chưởng giáo vang vọng trong điện tư học, ngoài điện, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống xuyên qua cửa sổ đi vào, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hương hoa thoang thoảng cùng với tiếng chim hót líu lo vang lên từng nhịp.

Hạ Vi Lan liếc qua thấy ở trên Trần chưởng giáo còn đang lắc đầu đọc thơ giống như đang chìm đắm vào trong bài thơ đó, đầu cũng theo đó mà lay động thì cảm thấy có chút buồn cười.

Dường như chưởng giáo cũng không đáng sợ giống như lời của sư tỷ nói.

Nửa khắc sau, đầu óc của Hạ Vi Lan bắt đầu mơ mơ màng màng chất đầy cổ văn. Sự hưng phấn vì cảm giác mới mẻ lúc ban đầu sớm không còn. Lại thêm cả khung cảnh ngoài cửa sổ thì cảm thấy đây chính là thời điểm thích hợp để ngủ.

Trần chưởng giáo đọc bài vừa chậm vừa buồn tẻ giống như đang ru ngủ. Hạ Vi Lan sau khi trải qua mấy lần đấu tranh tâm lý vì mí mặt đánh nhau thì bắt đầu mặc kệ thuận theo tự nhiên.

Giọng nói của Trần chưởng giáo càng ngày càng xa mờ mịt, khi thì giống như vọng xuống từ 18 chỗ cong của đường lên núi, lúc lại như từ trên trời truyền xuống vậy.

m thanh nhỏ dần, mờ nhạt dần, rồi bỗng nhiên hoá thành một tiếng rống.

“Lâm Tư Dao!”

Đầu của Hạ Vi Lan đang gục xuống nhanh chóng ngẩng lên, cơn buồn ngủ cũng bay đi sạch.

Bên cạnh Lâm Tư Dao đứng lên. Trên kia Trần chưởng giáo đang từ từ bước xuống đi về phía Lâm Tư Dao. Hạ Vi Lan mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ mặt của ông. Nhìn qua thì khoảng 60 tuổi, tóc nửa trắng nửa đen, khoé mắt có một vài nếp nhăn nhưng ấn tượng nhất là một đôi râu cá trê. Hạ Vi Lan phi thường hoài nghi, tự hỏi không biết trong nhà của ông có máy uốn tóc không.

” Lâm Tự Dao, trò đọc và giải lại những câu ta vừa nói?”

Trần chưởng giáo đứng bên người Lâm Tư Dao, nên Hạ Vi Lan ngừng thở cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Lâm Tư Dao nuốt nước miếng, toét miệng hỏi:” Vâng…. là câu nào ạ?”

Lông mày của Trần chưởng giáo nhếch lên làm nếp nhăn ở khoé mắt sâu thêm một chút, râu cũng theo đó run một cái.

” Trò hiểu được câu nào thì nói câu đó.”

” Đệ tử….. đệ tử câu nào cũng không hiểu.”

“Ba!”

Trần chưởng giáo đặt mạnh quyển sách lên mặt bàn của Lâm Tư Dao.

” Suốt ngày chỉ biết chơi đùa, thật hổ thẹn với công sức dạy dỗ của Túc Hoà!”

Lâm Tư Dao cúi đầu bộ dáng ngoan ngoãn nhận sai.

” Trò mặc quần áo gì thế này?”

Cơn giận đã tắt của Trần chưởng giáo nay lại bùng lên dữ dội.

Lam Tư Dao im lặng.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Tư Dao.

Đồng phục của đạo diễn tông ngày thường không mặc thì không sao nhưng khi vào điện tư học, đặc biệt là tiết của Trần chưởng giáo thì ai cũng phải mặc, không mặc chính là thiếu đòn với ông.

Hôm nay, Lâm Tư Dao mặc một kiện y phục màu hồng phấn, cả người trông có vẻ trắng trắng mềm mềm, linh khí mười phần nhưng mà giờ phút này nàng ấy có bao nhiêu đẹp thì chờ lát nữa sẽ thê thảm bấy nhiêu.

” Đồng phục của trò đâu?”

” Hai ngày trước….. con cùng luyện đan với sư phụ không cẩn thận nên bị cháy hỏng…”. Lâm Tư Dao càng nói âm thanh càng nhỏ.

” Hừ.”

Trần chưởng giáo hừ lạnh:”Luyện đan cháy hỏng …sao trò không ở nhà cùng sư phụ mình tu luyện luôn đi?”

” Phốc…ha ha ha.”

Hạ Vi Lan không nhịn được bật cười nhưng khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Trần chưởng giáo.

Toàn bộ lớp học yên tĩnh như tờ.

OMG!

Thì ra vừa nãy chỉ có mình nàng cười.

Tuy rằng trên mặt mọi người không có quá nhiều biểu tình nhưng ngoài ý muốn Hạ Vi Lan thấy được một tia thương hại trong mắt bọn họ, đó là dành cho mình.

Lâm Tư Dao ngạc nhiên mở to mắt, bội phục dũng khí của nàng.

” Buồn cười lắm sao?”

Trần chưởng giáo tiến về phía nàng, râu cũng run lên từng nhịp theo bước chân. Hạ Vi Lan lắc đầu như trống bỏi.

” Trò giải thích câu này xem.”

Trần lão sư đặt câu hỏi.” Câu’ Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật’* nghĩa là như thế nào?”.

*Trích trong: Đạo Đức kinh.

” Đệ tử không biết.”

Hạ Lan Lan thành thật trả lời.

Trước kia cô nàng đã nói qua, nếu bị gọi trả lời biết thì trả lời là biết không biết thì nói không biết không cần phải cảm thấy ngại ngùng đỡ mất thời gian của hai bên.

Lần đầu tiên người thường xuyên ngủ gật trong giờ học như Hạ Vi Lan lại nhớ được lời cô nói rõ ràng như vậy. Thế nên sau này lúc bị thầy cô giáo nào gọi thì nàng cũng đều đứng lên trả lời ” Em không biết.”

Hơn nữa trả lời càng nhiều thì mặt càng dày lên nên cũng không thấy ngại nữa, lần này cũng không ngoại lệ.

Trần chưởng giáo khinh ngạc, có lẽ thấy thái độ thành khẩn của nàng nên trên mặt cũng hoà hoãn đôi chút, cũng thoải mái vài phần.

“Trò không cần phải giải thích cặn kẽ, chỉ cần nói ý chính là được.”

Xung quanh bắt đầu có người nhắc khe khẽ.

“Yên lặng.”

Trần chưởng giáo gõ gõ quạt xếp, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Vi Lan, toàn bộ lớp học đều im lặng chờ đợi đáp án của nàng. Hạ Vi Lan cụp mắt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Nói như thế nào đây?

Một học sinh khoa tự nhiên như nàng tại sao lại phải học mấy cái đạo pháp linh tinh này.

Xem ra hôm nay không phải là ngày may mắn gì, mới sáng sớm gặp phải con gà mào xanh đó thì mọi việc đều không thông thuận.

Gà?

Hạ Vi Lan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm khắc của trưởng giáo, ánh mắt hơi loé lên, trả lời:” Thật ra, đệ tử cảm thấy câu nói này cũng giống với con gà.”

Hạ Vi Lan vừa nói xong, trong phòng lập tức vang lên tiếng xôn xao, sắc mặt của Trần chưởng giáo cũng biến đổi.

Ngược lại Hạ Vi Lan đang chìm đắm trong câu trả lời nên vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra.

“Trưởng giáo nghĩ mà xem ‘ Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật’ nếu đặt trên người con gà thì phải nói là cực kỳ hợp lý. Giống như gà có thể đẻ trứng, trứng lại ấp nở ra thành gà, gà lại tiếp tục đẻ trứng, trứng nở ra vạn gà, đại khái thì cái này cũng gọi là Đạo Pháp đi.”

Hạ Vi Lan vừa nói xong thì nghe thấy một trận cười. Sắc mặt Trần chưởng giáo xanh mét, thổi râu trừng mắt, phảng phất như một giây tiếp theo sẽ xé xác nàng.

Tay cầm quạt xếp của ông run rẩy, chỉ vào Hạ Vi Lan nói:”Trò… trò… trò.”

Đến nửa ngày mới nói nên lời :” Trò là đệ tử của ai?”

” Trần chưởng giáo?” Lâm Tư Dao nhỏ nhẹ đáp, “Muội ấy là đồ đệ của Hi Loan sư thúc.”

” Hi Loan?”

Lâm Tư Dao gật đầu. Trần chưởng giáo có vẻ đã nguôi giận hơn, quan sát từ trên xuống dưới một phen, rồi hừ lạnh một tiếng:” Túc Hoà, Hi Loan, hai thằng nhãi này toàn nhận đồ đệ kiểu gì không biết, ngày xưa có Sở Minh chưa đủ nay lại thêm Vi Lan.”

Lầm Tư Dao yên lặng cúi đầu, Hạ Vi Lan cũng yên lặng rụt thân mình lại, để giảm cảm giác tồn tại.

Trần chưởng giáo sau một hồi im lặng thì trầm giọng nói:” Về nhà, đem bộ văn chương này chép lại 20 lần, ngày mai nộp lại cho ta.”

” Còn Lâm Tư Dao, 40 lần.”

Tức thì bên tai vang lên tiếng than thở của Lâm Tư Dao. Hạ Vi Lan cũng không bình tĩnh được nghĩ, đây là phạt học sinh tiểu học sao?

Không…

Cái này cùng với cái nàng tưởng tượng như kiểu đi mây về gió, cuộc sống tu tiên thảnh thơi tốt đẹp không giống một chút nào…

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp