42

Ta thức dậy. Tất cả những điều trong mộng cảnh đều chân thật như thật sự đã từng diễn ra. Dường như... đã bổ sung toàn bộ đoạn ký ức mà ta đã đánh mất hàng vạn năm trước.

Dường như có một chân tướng nào đó đang dần dần xuất hiện trong tâm trí ta.

Ta...Mạnh Quân...Hung thú...Phàm nhân...Y tiên

Ta đã nhớ ra tất cả.

Còn có việc suýt chút nữa hủy diệt toàn bộ phàm giới.

Trong khoảnh khắc, tâm ma của ta suýt chút nữa lại nổi lên

Nhưng ta không thể áp chế được trái tim, nhất thời quên đi việc tâm ma trỗi dậy.

Ta phải đi tìm Mạnh Quân, lập tức!

43.

Ta lên trời xuống biển, lật tung toàn bộ thế gian. Cuối cùng, ta cũng tìm thấy Mạnh Quân tái nhợt và mất đi ý thức ở nơi lần đầu tiên ta cứu được chàng khi còn là phàm nhân.

Nước mắt ta không ngừng tuôn rơi.

Thiên Đạo nói: "Nhóc con Hỗn Độn, Mạnh Quân đã mất đi nội đan. Trừ khi lấy lại được nó, nếu không hắn sẽ không thể tỉnh lại. Nhưng nếu nội đan biến mất khỏi thế gian, hắn cũng sẽ theo đó mà tan biến."

Ta bắt đầu phát điên lật tung thế gian để tìm kiếm nội đan của chàng.

Nhưng cái gì cũng không thấy!

Khi thấy hơi thở yếu nhược của chàng, ta cuối cùng nhớ lại những gì Diêm Vương đã nói hai ngày trước.

——Năm đó, chàng sử dụng nội đan làm thuốc dẫn, dung hợp cùng Vạn Thảo Hoàng, sau khi uống vào vào mới phát huy tác dụng.

Mạnh Bà đã từng nói vậy.

- --Quên đi tất cả.

Ta dường như đã hiểu ra điều gì đó, lấy chiếc bát gốm từ không gian ra.

Chất lỏng màu vàng quen thuộc nằm trong bình... mang theo khí tức của chàng.

Ta cầm lấy bát canh, đút từng miếng từng miếng một cho chàng.

Cuối cùng, chàng cũng tỉnh lại, toàn bộ cơ thể vừa mệt mỏi, yếu nhược.

Ta nhìn chàng, khẽ mỉm cười, nước mắt không nhịn được mà không ngừng tuôn rơi.

"Từ giờ về sau, ta tiếp tục gọi chàng là Bà Bà, có được không?"

"Nàng nên gọi ta là — phu quân."

(*Đoạn này bà Độn cho ông Quân uống canh, trong đó có chứa nội đan của ông Quân nên ổng mới tỉnh lại, bát canh này là đợt ổng dưới dạng Mạnh Bà đưa cho bà Độn trước khi tiếp tục ghost con gái nhà người ta)

44

"Tại sao cứ nhất quyết bắt ta phải tiếp tục quên đi chàng... Chàng đã sống lại rồi, còn muốn ta phải quên đi chàng?" Sau khi nằm nghiêng ngả trong vòng tay hắn một hồi lâu, ta cuối cùng cũng nhớ ra vấn đề, khẽ nhướng mày hỏi.

Mạnh Quân lại im lặng, chỉ khẽ hôn hôn lên mặt ta.

Ta biết chàng thà c.hết cũng muốn ta có thể sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.

Đây là nguyện vọng của chàng, kể từ thời khắc chàng bắt đầu quen biết ta.

Mà tất cả hạnh phúc suốt vạn năm của ta, đều là chàng thay ta gánh vác.

“Đồ ngốc!” Ta vùi đầu vào lòng chàng, khẽ lẩm bẩm.

Phiên ngoại (Góc nhìn của Mạnh Quân):

1

Ta vốn là đích trưởng nam của phủ Tướng quân, nhưng Lữ thị ở kinh thành lại âm thầm tính kế, gán cho Mạnh Thị ta tội phản quốc.

Sau khi ra ngoài vân du trở về, ta tận mắt chứng kiến ​​372 người Mạnh mạnh gia bị chém ngang lưng giữa chợ.

Ác ý điên cuồng trong lòng lớn dần, ta hao tổn hết tâm huyết, thận trọng từng bước, cuối cùng cũng diệt được Lữ Thị, lật đổ vương triều.

Nhưng ta không muốn làm hoàng đế.

Ta chọn ngẫu nhiên ra một người tài năng để kế vị bản thân, chỉ muốn tìm một nơi thật xa ẩn mình, lặng lẽ trải qua hết cuộc đời này.

Nhưng tân hoàng lại nhất quyết không chịu bỏ qua cho ta.

Hắn cử hàng trăm tử sĩ đến, muốn vây g.iết ta. Ta lần lượt g.iết chết từng kẻ một, đáng tiếc, vẫn còn lại 12 tên tử sĩ còn chưa kịp g.iết, nhưng ta đã không còn sức nữa rồi.

Sắp phải c.hết rồi sao?

"A? Ngươi đẹp thật đấy, ác ý cũng rất nặng!"

“Ta cứu ngươi, ngươi phải làm người hầu của ta ~” Trong lúc ngơ ngác, ta nghe thấy một giọng nói lanh lảnh, sống động bên tai.

Vị cô nương đó... có khuôn mặt hơi bầu bĩnh, khi mỉm cười bên má hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng ngọt ngào.

Không biết là tiểu thần tiên đáng yêu nào hạ phàm xuống đây?

2

Người cứu ta không phải thần tiên, mà là hung thú Hỗn Độn. Nàng luôn nói, nàng rất hung dữ, rất độc ác, nàng luôn nói nàng bắt ta trở về là để bắt nạt ta, để ta sản sinh ra càng nhiều ác ý.

Mỗi lần như thế, ta đều phải cố gắng kìm nén không cười.

Dáng vẻ hung dữ của nàng, thật sự quá đáng yêu.

3

Nàng nói, nàng đã cứu ta, bởi vậy ra phải quên đi tất cả mọi điều trong quá khứ, đi theo nàng cả đời, để nàng có thể hưởng thụ một chút niềm vui của bậc đế vương.

Ta nói, ta nguyện lấy cái c.hết của bản thân, cũng muốn bảo đảm cho nàng cả một đời vui vẻ.

Đây là ý nghĩa để ta có thể tiếp tục sống sót trên thế gian này.

4

Nàng là hung thú, bất tử bất diệt.

Ta là phàm nhân, nhiều nhất cũng chỉ sống được đến tám mươi.

Ta không can tâm.

Ta muốn có thể ở cạnh nàng lâu hơn nữa.

May mắn, nàng nói, ta có thiên phú, có thể tu tiên.

Nàng luôn thích chạy đi đánh nhau với những hung thú khác, bị chút vết thương nho nhỏ sẽ khóc chít chít chạy về.

Đây dường như là cách hung thú bọn họ duy trì cảm tình.

Ta không hiểu, nhưng nàng thích đánh nhau, dường như làm như vậy nàng sẽ cảm thấy vừa tự do, vừa vui vẻ.

Vì vậy, ta nghĩ nếu như ta không thể ngăn được lối sống của nàng, vậy thì ta sẽ dựa vào y thuật nhập đạo.

Những vết thương trên người nàng, sẽ làm ta nhịn không được mà đau lòng.

5

Nàng ghét thuốc đắng, vậy ta sẽ cố gắng làm cho thuốc trở nên dễ ăn.

Nàng cần hấp thụ ác ý, ta đã học cách đem ác ý dung nhập vào trong thuốc.

Thế là, ta không ngừng nghiên cứu ra hết phương thuốc mới này đến phương thuốc mới khác.

Mọi người đều khen ta là thiên tài y học.

Nhưng trong lòng ta lại không chút gợn sóng, cũng không cảm thấy đây là việc to tát gì.

Nhưng khi nàng quay lại mỉm cười với ta: “Mạnh Quân, ngươi giỏi thật đấy”!

Ta cảm thấy, cuộc sống này thật đáng giá.

6

Ta biến thành tiên quân, như vậy có phải ta có thể sống được rất lâu không?

Khi đem đơn dược đến giao cho Diêm Vương, ta đã hỏi hắn câu này.

Hắn lật qua cuốn sổ sinh tử, cuối cùng trả lời ta.

Phàm nhân tiến vào Tiên đạo, tuổi thọ không quá hai ngàn năm.

Hai ngàn năm, là một khoảng thời gian rất lâu.

Dù sao, tất cả các đời của một triều đại ở phàm gian, cộng lại mới hơn một ngàn năm.

Nhưng tiểu Hỗn Độn của ta đã sống hơn cả vạn năm rồi.

Ta thừa nhận, là ta tham lam.

Ta muốn có thể ở bên Hỗn Độn càng lâu hơn.

Nhưng quy luật của Thiên Đạo, ta không thể thay đổi được.

Vậy thì, trong khoảng thời gian có hạn đó… ta sẽ cố gắng tiến bộ, cùng nàng trải qua năm tháng.

Chỉ là...nếu ta rời đi trước, nàng phải mang theo hồi ức tiếp tục cuộc sống, liệu nàng có cảm thấy thống khổ không? Ta sao nỡ để nàng thống khổ? Ta...muốn nghiên cứu một loại thuốc mới.

7.

Nàng đồng ý làm đạo lữ của ta.

Ta muốn hét thật lớn, ta muốn cho cả tiên giới biết.

Ta đã luyện chế một rất nhiều bình đan dược. Mỗi bình đều chứa rất nhiều tụ linh đơn mà người tu tiên cần.

Trên thân mỗi bình đều được khắc cẩn thận sáu chữ - "Mạnh Quân tâm duyệt Hỗn Độn".

Tổ chức lễ kết thành đạo lữ ngày hôm đó, ta sẽ đem những bình linh dược này làm thành lễ vật, tặng tất cả những tiên quân đến tham gia.

8.

Nàng nói nhân giới có chiến loạn, cũng có “ác ý” vô cùng mạnh mẽ, nàng muốn đến đó hấp thụ.

Ta nói, được.

Ta nghĩ, ta muốn nhân đoạn thời gian này lên kế hoạch chi tiết về lễ kết thành đạo lữ của ta và nàng, cho nàng một niềm kinh hỷ mới.

Tất cả sự kích động, mong chờ của ta đều hóa thành giấc mộng tan vỡ khi ta nghe tin nàng “gặp phải nguy hiểm”.

Ta lục lọi tất cả các loại dược liệu quý giá của bản thân.

Ta muốn cứu lấy nàng.

Còn ta? Chết không đáng tiếc.

Chẳng phải ta sớm đã c.hết từ trước khi gặp được nàng rồi sao?

9

Tại sao vẫn còn ý thức?

Thiên Đạo nói, ta đã cứu được trăm vạn phàm nhân.

Có được công đức, ta chỉ mất vài nghìn năm, đã có thể lần nữa có được sinh mệnh.

Lần này, ta có thể trực tiếp có được tiên thân, được phong là - Mạnh Quân Thần tướng.

Vì thế lần này, ta quyết định dùng võ nhập đạo.

Việc này cũng tương thích với thân phận của ta khi còn ở phàm gian.

Nhưng những điều này đối với ta mà nói đều không quan trọng. ta chỉ muốn đi tìm nàng.

Cho dù, nàng đã sớm quên mất ta.

10

Ta lại lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng lại luôn vô ý trốn tránh ta.

Ta biết, đó là do tiềm thức còn sót lại từ lần tổn thương lúc trước muốn bảo hộ cho nàng. Chính bản thân nàng cũng không phát giác ra, nhưng ta sao có thể không cảm nhận được cơ chứ?

11

Ta đến tìm bằng hữu lâu năm Diêm Vương..

Ta nói: “Ta có một biện pháp, ta cần ngươi giúp đỡ để hoàn thành”.

Ta nhìn thấy biểu tình không nói nên lời của Diêm Vương.

Ngày hôm sau, Mạnh Bà tiền nhiệm đi đầu thai, còn ta, lập tức đến nhậm chức.

Diêm Vương hỏi ta: “Ngươi đã chuẩn bị kế hoạch để thu hút Hỗn Độn đến đây chưa?"

Ta mỉm cười: “Nàng ấy thích nhất là đi khắp nơi tìm người đánh nhau…”. Còn không thích chịu thua nữa.

12

Nàng gọi ta là Bà Bà, làm ta có chút dở khóc dở cười.

Nhưng đành chịu, ta chỉ có thể cúi đầu chấp nhận cái “tên thân mật” mà nàng đặt cho ta

Tiểu Hỗn Độn của ta, thật sự đáng yêu muốn chếc.

Nàng và “Mạnh Bà” ta đây trở thành khuê mật, không có gì là không kể cùng nhau.

Việc này cũng là một phần nằm trong kế hoạch của ta.

Nhưng việc nàng luôn sợ hãi tránh mặt “Mạnh Quân”... lại là điều nằm ngoài kế hoahcj của ta.

Vì có thể truy thê thành công, ta tìm đến những con hung thú khác, tìm kiếm lời khuyên.

Những kiến nghị của Cùng Kỳ và Thao Thiết ta còn có thể lắng nghe được, nhưng đến lượt Đào Ngột:

“Làm to chuyện lên! Trực tiếp Bá vương ngạnh thượng cung, không phục cũng phải phục!”

Đột nhiên ta cảm thấy, Đào Ngột cô đơn cả ngàn năm cũng không phải là không có lý do.

Nhưng ta vạn vạn không thể ngờ tới, ta của trăm năm sau, vậy mà lại nghe được tin tức Đào Ngột kết thành đạo nữ với một nữ quỷ

Ừm... Thật muốn đưa cho nữ quỷ đó hai bát canh Mạnh Bà, để nàng ta có thể sớm ngày đi đầu thai, đầu óc tỉnh táo lại một chút..

13

Quan hệ giữa ta với nàng càng ngày càng thân mật, xem ra ta phải dùng hình dạng Mạnh Quân tiếp xúc với nàng nhiều hơn.

Dù sao, thứ ta muốn là làm đạo lữ của nàng, chứ không phải khuê mật..

Ngày hôm đó, Diêm Vương tới tìm ta.

Hắn hỏi ta, công hiệu của Vọng thảo hoàng có thể kéo dài bao nhiêu năm?

Ta nói, có lẽ khoảng một vạn năm.

Nhưng ta tính toán lại một chút… ngày đó, dường như sắp đến rồi

Đây là Thiên Đạo đang muốn trêu đùa ta đúng không?

14

Ta không thể để nàng nhớ lại những việc vạn năm trước.

Nếu như nàng nhớ lại vạn năm trước nàng suýt nữa đã phải gánh nghiệp chướng của hàng vạn phàm nhân, cùng việc ta dùng thân mình làm nhân dược, tự mình hiến tế trước mặt nàng… Nàng sẽ lại lần nữa sụp đổ, lần nữa đánh thức tâm ma trong lòng...

Như vậy, nàng sẽ không thể vui vẻ giống như bây giờ được nữa.

Ở cạnh nàng, hay để nàng có thể mãi mãi vui vẻ, ta dường như chỉ có thể chọn một trong hai.

Hạnh phúc của nàng, vĩnh viễn luôn là sự lựa chọn đầu tiên của ta.

Ta lại lần nữa nấu ra một nồi canh thuốc

15

Lần này, khi chìm vào hôn mê, ta có dự cảm, Thiên Đạo sẽ không để ta sống lại lần nữa

Dù sao, công đức năng đó cũng không phải vô tận.

Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng ta lại tỉnh lại

Ta nhìn thấy Hỗn Độn đang không ngừng rơi lệ.

Lẽ nào nàng… phát hiện ra chân tướng rồi sao?

16

Quả nhiên, tâm ma trong lòng nàng lại lần nữa trỗi dậy.

Ta muốn đưa Vọng thảo hoàng cho nàng, nhưng nàng lại nói, nếu như ta chết, nàng cũng sẽ tự bạo.

Ta vừa tức giận, vừa đau lòng.

Nhân lúc ta không chú ý, nàng còn dùng huyết mạch của bản thân làm thuốc dẫn, làm Thiên Đạo giáng Thiên phạt xuống.

Nàng nói, chỉ cần vượt qua được Thiên phạt, tâm ma trong lòng nàng sẽ tan biến.

Ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ mỉm cười

17

Đôi mắt của nàng mở to, tròn xoe, đáng yêu muốn c.hết.

Nàng còn ngơ ngác hỏi Thiên Đạo, sao lại nhẹ nhàng bỏ qua cho nàng như vậy?

Hỗn Độn Ngốc, Thiên phạt lần này, trước khi ta trở thành Mạnh Bà đã bắt Thiên Đạo giáng lên người ta rồi.

May mà ta đã phòng ngừa trước.

Tâm ma của nàng cuối cùng cũng biến mất.

Thật tốt.

18

[ Mạnh Quân Thần tướng tâm duyệt hung thú Hỗn Độn, chân thành kính mời chư vị đến tham dự hôn lễ.] Thiệp mời vừa được gửi đi, toàn bộ tiên giới đều chấn động.

Ta khẽ nắm lấy tay nàng.

“Tự thử trường quần đương lư tiếu, vi quân tẩy thủ tố canh thang*.” Ta dịu dàng nói.

(*Câu nói này do Trác Văn Quân sáng tác, dùng để miêu tả tình yêu sâu đậm của bà với Tư Mã Tương Như. Tạm dịch: “Từ nay váy dài mỉm cười đứng trước lối, vì người rửa tay nấu bát canh ngon”)

Hung thú chưa từng học qua thi từ nhân gian, bởi vây nàng nghe ta nói xong có chút ngốc nghếch mù mờ.

Chỉ nghe hiểu... "Ta muốn uống canh thập toàn đại bổ!"

Ta mỉm cười ôm lấy nàng, đi về phía động phủ:

"Tiểu Hỗn Độn, sau khi vận động mới uống canh đại bổ còn có hiệu quả hơn."

Khi hôn lễ, Thiên Đạo ban xuống một lời chúc phúc.

Ta, Mạnh Quân, đời đời kiếp kiếp, đều sẽ là phu quân của Hỗn Độn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play