20

Hôm đó, ta hiếm khi có được một đoạn thời gian thanh tỉnh.

Đào Ngột đưa cho ta một chiếc bình nhỏ, bảo ta uống hết.

Ta không rõ: “Đây là cái gì?”

"Nàng quan tâm làm gì? Mau uống cho lão tử!"

Ta cau mày uống hết.

Nước thuốc bên trong thoang thoảng mùi thơm, nhưng lại phảng phất mang theo mùi máu tươi.

Sâu thẳm từ trong linh hồn ta… đối với mùi hương này dường như có chút quen thuộc.

Cảm giác vô cùng kỳ quái.

Điều càng kỳ lạ hơn là...

Uống thứ này xong, linh hồn của ta vậy mà lại thật sự ổn định trở lại!

Ta hỏi Đào Ngột, đây là thứ gì.

Hắn bướng bỉnh nói với ta, đây chỉ là một loại thiên tài địa bảo.

Sau đó cực kỳ kiêu ngạo bắt ta phải khen ngợi hắn.

"Giỏi quá! Đào Ngột của chúng ta thật lợi hại."

Đào Ngột vô cùng vui vẻ.

Ta thầm nghĩ, nếu hắn có thêm một cái đuôi chắc hẳn lúc này cái đuôi đó cũng sẽ vẫy tới vẫy lui.

Ta cũng rất vui. Bởi vì ta có thể bầu bạn cùng cạnh hắn thêm một khoảng thời gian nữa.

Chỉ là….

Người chìm vào những giấc ngủ sâu, từ ta, biến thành Đào Ngột...

Trong lòng ta vô cùng hoảng loạn.

………..

Hỗn Độn đưa Mạnh Quân thần tướng cùng tới.

Ta giống như đã nắm được cọng rơm cứu mạng, sống chết nhìn về phía Hỗn Độn.

Hỗn Độn lại nhìn về phía Đào Ngột, vẻ mặt trấn kinh.

"Đào Ngột... ngươi điên rồi sao? Đào tim lấy máu, bây giờ đến nội đan ngươi cũng muốn khoét ra!"

“Hơn nữa, nội đan của hắn…cũng bị tổn hại. Hắn muốn dùng mạng của bản thân, đổi lấy mạng của ngươi.”

Đầu mũi ta chua xót, nước mắt không ngừng rơi.

Hóa ra, thật sự là như vậy...

"Ta sớm đã là một người chết, hồn phi phách tán thì hồn phi phách tán, Đào Ngột, ngươi cần gì phải làm vậy?"

Đáng tiếc, cho dù ta có khó lớn đến thế nào, Đào Ngột cũng không chịu mở mắt nhìn ta.

Rất lâu sau, ta mới khàn giọng nói: "Hỗn Độn đại nhân, ta muốn đem toàn bộ tu vi huyết dịch của bản thân trả lại hắn. Ngươi có thể cho ta biết, ta phải làm thế nào không?"

……….

Thì ra, rút từng chút từng chút tu vi ra, rút cạn huyết dịch lại đau đớn đến vậy.

Nỗi đau đến tận xương tủy bủa vây lấy ta

Hắn tại sao có thể ngốc nghếch như vậy?

………

Khi ý thức của ta sắp trở nên mơ hồ, ta nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Hỗn Độn.

"Không được, tiềm thức của Đào Ngột đang tự mình kháng cự tu vi và huyết dịch của bản thân!"

Ta mở to miệng, muốn nói gì đó, nhưng thống khổ khiến ta không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Rất nhanh, tầm mắt của ta đã tối sầm lại, ý thức dần tan biến.

Trong làn sương mù, vô số hình ảnh hiện ra trước mắt ta.

21.

Thương Châu thành, phàm gian.

“Ta lập lời thề với thiên địa, ta cùng nàng đời đời kiếp kiếp kết thành phu thê.” Nam nhân một thân hồng y, vô cùng tuấn tú, cẩn thận đọc từng chữ từng chữ trên giấy.

Đào Ngột cùng Đàm Hoan, kết tóc thành phu thê.

“Đào Ngột, nếu như ta chết trước thì phải làm sao?" Đàm Hoan một thân giá ý đỏ chót nhướng mày hỏi.

"Thế nhân đều nói sinh tử có luân hồi. Vậy đến lúc đó nàng hãy đợi ta, đừng đi vào luân hồi, ta rất nhanh sẽ quay lại tìm nàng."

“Vậy nếu như lúc đó chúng ta không nhận ra nhau thì sao?” Đàm Hoán vừa nói xong, liền lập tức mỉm cười: “Không đúng, chàng đẹp như vậy, ta nhất định sẽ nổi lên sắc tâm. Hehe, lúc đó ta nhất định sẽ tìm được chàng. "

Đào Ngột cũng mỉm cười, hắn nghĩ ngợi một chút, sau đó rút một con dao găm nhỏ ra, nói: "Nàng uống một ngụm máu của ta, nói không chừng đến lúc đó nàng lại bị huyết mạch của ta hấp dẫn?"

Đàm Hoan cạn lời.

"Đây là đạo lý gì cơ chứ? Phàm nhân cùng phàm nhân làm sao có thể có thứ gọi là huyết mạch hấp dẫn được cơ chứ?"

"Không biết nữa, tiềm thức của ta nói cho ta biết, ta có thể làm như vậy." Đào Ngột nghiêm túc nói.

"Được rồi... vậy thì chỉ cần một vết nhỏ là được rồi. Hả? Máu của chàng lạ quá đi, sao lại có mùi thơm thoang thoảng..."

“Vậy nàng uống thêm mấy ngụm nữa?”

“Không được, không được, chàng bị đau ta sẽ đau lòng…”

"Nương tử, lần này sau khi làm nhiệm vụ trở về, chúng ta sẽ mua hai cửa hàng, cùng nhau sống những ngày tháng bình yên."

"Nhưng thế đạo hỗn loạn như vậy..."

"Không sao, thực lực của vi phu nàng còn không biết sao? Nhiều nhất là hai tháng nữa ta sẽ về! Khi quay lại chúng ta liền sinh một nhóc mập!"

………

"Phu quân, chàng ở đâu, vì sao vẫn chưa trở về."

Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, tiếng la hét của những ngôi nhà bên cạnh liên tục vang lên.

Sắc mặt Đàm Hoan tái nhợt, co mình trốn vào trong hầm.

"Ở đây còn có một tiểu cô nương da thịt mềm mại! Mau, trói lại cho ta"

"Tính cách còn nóng nảy như vậy? Cứ vậy mà chết đi rồi?! Ném vào Loạn Táng Cương đi!"

———

"Quỷ mới? Ngươi tên là gì vậy?"

"Ta là Đàm Hoan..."

"Ngươi chết như thế nào vậy?"

"Ta...ta không nhớ nữa."

"Vậy ngươi đi đầu thai đi?"

"Không được, ta phải đợi một người."

"Đợi ai cơ?"

"Ta không nhớ nổi......"

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Đàm Hoan dần học được thói quen của quỷ tu.

Hôm đó nghe thấy tiếng chúng quỷ thảo luận.

"Nghe nói Thương Châu có một phàm nhân trở về, phát hiện nương tử đã c.hết liền phát điên điên cuồng trả thù, khi hắn chuẩn bị t.ự s.át, vậy mà lại biến thành một con đại yêu!"

"Eh? T.ự s.át còn có thể biến thành đại yêu được sao? Chuyện gì vậy không biết?"

"Nghe nhân tình ở địa phủ của ta nói, hình như là đại yêu lịch kiếp... sau khi lịch kiếp sau liền quay lại rồi."

“Cũng không biết nương tử của hắn đã đi vào luân hồi chưa. Những đại yêu như vậy sau khi lịch kiếp hình như sẽ không nhớ được những gì đã xảy ra khi ở nhân gian nữa. Trừ khi…

"Trừ khi cái gì?"

"Trừ khi Thiên Đạo trả lại ký ức cho hắn."

“Cái gì, Thiên Đạo nào có quản những loại chuyện như vậy chứ…”

Cảnh tượng lại thay đổi.

Lần này là cảnh tượng mấy hung thú tụ họp lại với nhau.

"Đào Ngột, nàng ta là tình kiếp của ta, ngươi quên rồi thì cứ quên đi. Tại sao nhất định cứ phải dùng đến cấm thuật để nhớ lại?"

“Nếu hai người các ngươi ở cạnh nhau, nhất định sẽ có một người phải chịu tổn hại tu vi… Đào Ngột, ngươi làm gì vậy? Tự đoạn tu vi sao?”

“Sau khi tự đoạn tu vi, biến thành Đào Ngột năm tuổi cũng có chút đáng yêu, thật là làm người khác muốn bẹo cho một cái.”

"Quên đi, đợi hắn khôi phục lại, cẩn thận quét dọn động phủ cho hắn vậy."

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"...Đem ký ức của hắn phong ấn lại, sau đó ném hắn vào Loạn Tán Cương. Giữa hai người bọn họ có huyết mạch hấp dẫn, nhất định có thể tìm được nhau."

Những hung thú khác lần lượt gật đầu.

Cuối cùng, Thao Thiết thở dài nói:

“Coi như hôm nay hung thú chúng ta hành thiện tích đức một ngày vậy.”

22.

Cảnh mộng tan vỡ.

Trong mộng, một giọng nói vang lên trong tâm trí tôi——

"Đào Ngột nguyện ý vì ngươi từ bỏ trái tim, máu huyết và cả mạng sống của bản thân. Ngươi có nguyện ý hồi báo một cái giá tương xứng không?"

m thanh vô cùng xa lạ, nhưng ta biết rất rõ ràng

Đây là người lập ra phát tắc của thế gian… Thiên Đạo.

Thiên Đạo nói: “Trong hai người các ngươi chỉ có một người có thể tỉnh lại. Quyền lựa chọn này ta giao cho ngươi, người không được chọn sẽ phải hồn phi phách tán."

Giọng nói của Thiên Đạo chân thật không cho phép nghi ngờ.

Hắn có thể vì ta mà từ bỏ nhiều thứ như vậy, sai ta có thể để hắn không còn gì cả?

Ta không chút do dự nói: “Đào Ngột sống, ta hồn phi phách tán”.

Trước khi chìm vào bóng tối, ta dường như nghe thấy âm thanh của Thiên Đạo… khe khẽ thở dài.

23.

"Đàm Hoan Hoan, nàng cmn rốt cục cũng chịu tỉnh lại rồi!"

Giọng nói vừa quen thuộc vừa giận giữ vang lên bên tai, là Đào Ngột!

Hả? Ta vẫn còn chưa chết sao?

Tại sao ta vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh của Đào Ngột?

Là ảo giác sao?

Còn chưa đợi ta suy nghĩ kỹ, gương mặt anh tuấn vô song mang theo chút trắng bệch của Đào Ngột đã hiện hiện ra trước mắt.

Chỉ là sắc mặt của hắn, vô cùng u ám.

Ta sợ hãi co lại thành một cục.

"Giao dịch với Thiên Đạo? Hừ, cái lão già đó xấu xa như thế, sao nàng dám giao dịch với hắn? Đầu nàng bị lừa đá à?"

"Còn nữa, ai cho nàng cái gan đó, dám chủ động lựa chọn hồn phi phách tán? Hừ, coi như nàng có bản lĩnh!"

"Đúng rồi, nàng có nhớ lại chưa? Nàng chính là thê tử lão tử cưới hỏi đàng hoàng, đừng có mà ngày nào cũng nhăm nhe muốn đội cho lão tử mấy cái sừng, chạy theo mấy cái tên tiểu bạch kiểm của nàng?"

Nửa nén nhang sau, Đào Ngột cuối cùng cũng chịu ngừng châm chọc ta

Ta hắng giọng, dè dặt hỏi: "Đào Ngột, những chuyện này rốt cục là sao...?"

Ai mà biết được, sau khi nghe ta hỏi hắn lại càng tức giận hơn.

"Thiên Đạo, ngươi cút ra đây cho lão tử! Giải thích! Mau!"

Ta phát ngốc rồi.

Hóa ra đến tận vừa nãy tình kiếp của Đào Ngột mới hoàn toàn kết thúc..

Tình kiếp mà lúc trước hắn tưởng rằng đã kết thúc, hóa ra mới chỉ là một đoạn trong đó

Mà hiện tại đã là một năm sau rồi.

Ta đã ngủ suốt một năm.

Mà những người khác, cũng phải sống trong cảnh hỗ loạn suốt một năm trời.

Ta lựa chọn bản thân hồn phi phách tán, nhưng vừa may bởi vì chấp niệm của bản thân mà có thể thuận lợi tiến vào luân hồi.

Đào Ngột có giao tình với Mạnh Bà, bởi vậy mà ký ức của ta được giữ lại.

Bởi vì hổ thẹn, thiên tạo đã trực tiếp ban phước nguyện cho ta, thúc đẩy quá trình trưởng thành, làm ta chỉ mất một năm đã có thể có được bộ dạng như bây giờ.

Không những giải quyết được việc tu vi của ta và Đào Ngột không thể cùng tồn tại, mà sau khi luân hồi, ta cũng trực tiếp trở thành Ma thần

Quả là một bước nhảy vọt.

"Thiên Đạo… đúng là biết chơi, nhưng hắn tại sao lại phải dằn vặt Đào Ngột như vậy?" trên mặt ta hiện ra biểu cảm một lời khó nói hết.

Hồ Yêu cười đến mức lăn lộn trên mặt đất.

"Bởi vì... Thiên Đạo đã đánh cược với cha ta, cược xem Đào Ngột thúc thúc có thể tìm được hồng loan tinh động của bản thân không."

Ta:"......"

"Đào Ngột một hơi độc thân suốt mấy vạn năm, Thiên Đạo nhìn cũng gấp gáp giùm hắn, vì vậy nên mới dứt khoát tự mình ra tay."

Ta:"......"

“Cũng bởi vì chuyện này, tiền tiết kiệm suốt mấy vạn năm của cha ta đều lỗ vào Thiên Đạo cả rồi.”

Ta:"......"

"Nhưng mà, Đào Ngột đã đến đánh cho Thiên Đạo một trận rồi, hình như mấy thứ Thiên Đạo thắng được, bây giờ đều rơi vào tay Đào Ngột thúc thúc cả rồi."

“Chàng vác nhiều bảo bối về như vậy làm gì?” Ta nghi hoặc.

"A...có lẽ là...tặng nàng làm sính lễ?"

25

“Ta vốn đã chuẩn bị xong sính lễ rồi, nhưng lại lỡ đưa hết cho nàng nuôi Ô Ô rồi. Trong tay lão tử không còn thiên tài địa bảo nào khác, đương nhiên phải đi giành từ chỗ Thiên Đạo về rồi! Dù sao cái tên Cùng Kỳ đó cũng cưới vợ cả trăm nghìn năm rồi, tự giữ bảo bối lại cũng không dùng đến!

Đào Ngột tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn nói.

Nhưng ta lại có chút bối rối.

Dù sao, ta và Hồ yêu cũng là khuê mật.

Đào Ngột lấy hết bảo bối của cha nàng như vậy, hình như cũng không tốt lắm.

Đào Ngột vừa nhìn liền đoán được suy nghĩ của ta.

Đào Ngột: "Nàng yên tâm đi, ta đã đưa cho con nhóc Hồ ly đó những thứ nó cần dùng tới rồi. Nàng lo nghĩ nhiều thứ như vậy, còn không bằng nghĩ cho trượng phu nàng một chút, trượng phu nàng đã lâu lắm rồi không có..."

Ta khẽ đỏ mặt, ngang ngược cãi lại: "Cái gì mà nhóc Hồ ly chứ, đó là tỷ muội tốt của ta, Tô Đát Kỷ!"

Đào Ngột không chút để ý ừ một tiếng, sau đó một nụ hôn quen thuộc rơi xuống.

"Đúng, nàng tên Đàm Hoan, Tham Hoan*."

(* 昙欢 /Tán huān/: Đàm Hoan, 贪欢 /Tān huān/: Tham hoan. Cách đọc của hai từ gần như giống nhau hoàn toàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play