Cái lạnh lui dần. Cô cảm thấy như có một cơn thuỷ triều ấm nóng lại dâng lên bao trọn lấy tấm thân mình.
Tô Chỉ ngẩng lên nhìn Trình Hoài Cẩn, một màu xanh đen nhàn nhạt ẩn hiện dưới quầng mắt anh. Bấy giờ Tô Chỉ mới muộn màng nhớ lại, liệu có phải sau khi đưa cô tới bệnh viện, anh vẫn chưa nghỉ ngơi hay không.
Suốt từ bốn rưỡi sáng cho đến tận lúc này. Lồng ngực cô quặn thắt, tựa như phát sốt mà cũng tựa như bốc cháy.
“Tại sao còn muốn tôi chuyển tới trường trung học Bắc Xuyên nữa?” Cổ họng cô khô rát đến phát đau.
“Nếu cháu còn muốn dựa vào học hành, dựa vào thi đại học để thay đổi cuộc đời mình, vậy thì chuyển trường là sự lựa chọn thích hợp và đúng đắn nhất cho cháu lúc này.”
“Ý tôi nói,” Cô cố gắng khiến giọng điệu nói chuyện của mình trở nên thờ ơ lạnh nhạt, “Tôi đã như thế rồi, tại sao chú vẫn còn muốn giúp tôi chuyển đến trường trung học Bắc Xuyên nữa?”
Trình Hoài Cẩn nhìn vào mắt cô, im lặng hai giây, anh hỏi: “Như nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT