Tôi đã quên mất, rằng tôi không thể chống lại Nghiêm Tự được.

Bây giờ thủ đoạn của anh ta tàn nhẫn hơn hồi đôi mươi nhiều, khống chế đế chế kinh doanh của anh ta trong lòng bàn tay, chỉnh đốn đám người lòng đầy ý xấu nhà họ Nghiêm đâu vào đấy, khiến bọn họ thành thật ngoan ngoãn như mấy con chó nhà.

Công thành danh toại của tôi có là gì?

Sự nghiệp diễn xuất của Thần Đông có là gì?

Những thứ này chẳng đỡ nổi một đòn trước mặt anh ta.

Sự nghiệp trông có vẻ huy hoàng và công ty lớn như vậy của tôi chưa bao giờ thoát khỏi quyền quản lý của Đường Nông.

Anh ta là nhà cái, tôi thắng trên bàn cờ của anh ta, không hề có tư cách để phản kháng.

Chỉ cần anh ta di chuyển một ngón tay thì cũng đã có thể nghiền nát chúng tôi đến độ không thể trở mình.

Đúng vậy, không thể trở mình.

Sau khi bữa tiệc tối của show diễn thời trang kết thúc, có một chiếc xe đã chờ sẵn tôi ở bên ngoài.

Nghiêm Tự ngồi bên trong với tư thái tùy ý, cửa sổ xe hạ xuống, anh ta gảy điếu thuốc lá trên tay vài cái.

Khuôn mặt lịch sự xa cách kia giờ phút này lại nổi lên ý cười nhạt nhẽo, khóe môi nhếch lên dường như có thâm ý khác: "Thúy Thúy, chúng ta cần nói chuyện."

Nói chuyện?

Tôi đã biết từ lâu, rằng anh ta chính là một kẻ văn nhã bại hoại, là một tên mặt người dạ thú.

Thể diện đã giữ suốt mười ba năm qua, vì sự phản kháng của tôi mà bị xé toạc nứt.

Anh ta lười phải tiếp tục giả vờ, trực tiếp giữ chặt gáy của tôi rồi kéo vào chung cư.

Rầm một tiếng, cánh cửa đằng sau bị đóng lại.

Nghiêm Tự đẩy tôi vào sát tường, đè tôi lại từ phía sau lưng, giọng nói của anh ta chứa đựng ý cười nhưng tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta:

"Thúy Thúy, tôi đối xử với em không tốt sao? Em muốn rời khỏi tôi? Tại sao thế?"

"Đừng có gọi tôi là Thúy Thúy! Anh câm miệng lại đi! Thúy Thúy đã chết rồi!"

Tôi bị anh ta ấn vào cổ đến phát đau, chẳng thể cựa quậy được cho nên đành nghiến răng nghiến lợi mà mắng, giọng nói tràn đầy hung ác.

Anh ta rõ ràng đã sửng sốt, nhưng lại không hề tức giận. Trái lại còn cười đến vô cùng vui vẻ, dường như rất là hài lòng:

"Đúng vậy, em nên hung ác như thế này. Giống như lúc tôi mới quen biết em vậy, mồm miệng sắc bén, đây là mới Thúy Thúy mà tôi quen thuộc."

Nghiêm Tự thật sự là một tên súc sinh.

Sức lực của anh ta vẫn mạnh mẽ như trước, có thể kiềm chế đôi tay của tôi một cách dễ dàng. Anh ta ném tôi lên sô pha, sau đó nghiêng người đè xuống kéo váy của tôi ra.

Đầu tóc tôi rối bời, phản kháng mãnh liệt hệt như một kẻ điên, miệng vẫn không ngừng mắng chửi: "Thả tôi ra! Đi tìm người khác đi! Đừng có đụng vào tôi! Nghiêm Tự, anh là đồ vô dụng, hèn hạ vô sỉ...."

Tôi chưa bao giờ mắng anh ta như vậy và cũng chưa bao giờ dám mắng anh ta.

Con người tôi có thể nói là vô cùng buồn cười. Ngay từ khi còn nhỏ Dương Tiếu đã nói trông tôi giống hệt như cái lò xo, tôi luôn có thể đè thấp một chút, rồi lại đè thêm chút nữa, mãi cho đến khi đã không thể đè xuống nữa thì lại đột nhiên bật lên, không muốn sống và cũng chẳng để tâm bất kỳ thứ gì.

Bây giờ tôi đã chẳng thèm để tâm thứ gì nữa, hoàn toàn trở mặt với anh ta.

Nhưng anh ta bị tôi mắng lại chẳng tức giận hay bực bội, bật cười nhìn tôi với vẻ mặt rất hứng thú. Khóe miệng anh ta nhếch lên, chậm rãi nói: "Được rồi, không phải là kết hôn thôi sao? Tôi có thể cưới em, đảo Bali hay lâu đài Howard đều được, địa điểm kết hôn tùy em chọn."

"Sau khi kết thúc bữa tiệc khi nãy tôi đã cho người đưa cô ấy đi rồi. Thực ra chỉ cần em mở miệng thì bên cạnh tôi sẽ không có bất cứ người phụ nữ khác nào. Thúy Thúy, em nhìn xem, chúng ta xứng đôi cỡ nào cơ chứ! Dù là em không muốn có con với tôi, cố ý giết chết nó thì tôi vẫn không nỡ buông tay em, vẫn muốn giữ em lại bên cạnh mãi mãi."

Tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta, lòng hơi khiếp sợ.

Dường như anh ta rất hài lòng với ánh mắt của tôi, bàn tay đặt trên vai tôi hơi dùng sức, ngón tay đè xuống khiến tôi vô cùng đau đớn:

"Sao em lại xấu xa như thế chứ! Thúy Thúy, em học được cách diễn kịch trước mặt tôi từ khi nào vậy? Đùa giỡn tâm cơ với tôi? Tôi đã nghĩ tới việc dạy cho em một bài học rồi, chỉ là chưa hạ được quyết tâm mà thôi. Em biết tôi không phải là một người mềm lòng mà. Chúng ta đã ở bên nhau quá lâu, tôi đã dành rất nhiều tình cảm cho em và muốn có một đứa bé thuộc về hai chúng ta, nhưng em lại tự tay giết chết nó."

Sau khi lấy lại tinh thần từ sự ngạc nhiên vừa rồi, tôi bắt đầu bình tĩnh lại và chợt bật cười một tiếng.

Tay của anh ta lần từ vai xuống cổ tôi, cũng cười rộ lên: "Không sao đâu Thúy Thúy, chúng ta lại cho lẫn nhau một cơ hội, một cơ hội cuối cùng. Chuyện trước đây tôi nhận thua, em muốn kết hôn, tôi có thể cưới em. Con cái cũng không cần em sinh, còn có rất nhiều cách...."

"Anh Nghiêm, anh nói nhiều như vậy có thấy mệt không?"

Tôi ngắt lời anh ta, nụ cười trên khóe môi lại càng sâu hơn: "Đã quá muộn rồi, tôi không muốn kết hôn với anh nữa. Tôi thích người khác rồi, anh không hiểu sao?"

Trong cuộc nói chuyện lần này với Nghiêm Tự, tôi không nhận là mình thất bại. Nhưng rõ ràng đạo hạnh của anh ta sâu hơn tôi nhiều, đôi mắt anh ta thoáng cái đã trở nên lạnh lẽo, nhìn vào khóe môi đang cong lên của tôi, anh ta dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt tôi, âm thầm dùng sức:

"Thúy Thúy, người không hiểu là em. Em đã từng đi trên tuyến xe nào cũng không quan trọng, quan trọng là điểm đến sẽ do tôi quyết định, tôi muốn em sạch sẽ mà xuống xe, em có hiểu không?"

Khuôn mặt tôi bị anh ta vuốt hơi đau, rõ ràng trong giọng nói của anh ta tràn đầy ý cười, nhưng lúc này tôi lại cảm nhận được sự ớn lạnh khiến người ta rùng mình.

"Anh Nghiêm, anh buông tha cho tôi đi."

"Không thể nào."

Anh ta nhìn tôi cười, anh mắt vô cùng ấm áp.

Lúc này chuông cửa của chung cư lại vang lên, sau đó là câu nói "chị ơi mở cửa" của Thần Đông truyền vào. Trong cổ họng của Nghiêm Tự tràn ra một tiếng cười khẽ, khuôn mặt tôi lập tức trắng bệch.

Hình như tôi sắp thua rồi.

Cái giá phải trả khi thua cuộc chính là Thần Đông sẽ trở thành vật hi sinh.

Thậm chí cậu ấy còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đám vệ sĩ ở ngoài cửa ấn chặt xuống.

Nghiêm Tự đứng dậy từ chiếc sô pha, bình tĩnh ung dung mà xắn ống tay áo sơ mi lên, tôi níu cánh tay của anh ta lại, giọng nói run rẩy: "Anh Nghiêm, là lỗi của em, không liên quan gì đến cậu ấy cả, anh thả cậu ấy ra đi."

Anh ta cúi đầu nhìn tôi, vỗ lên má tôi với vẻ mặt thương hại: "Đừng sợ, rốt cuộc cũng phải để tôi biết là kẻ nào có thể lọt vào mắt xanh của em, khiến em sinh ra những suy nghĩ không nên có chứ."

Nghiêm Tự chưa từng nhìn thấy Thần Đông.

Anh ta là một nhà tư bản thành công, sự chú ý duy nhất với các minh tinh có lẽ chính là đầu tư và tài trợ.

Y Y cũng là vô tình bị anh ta nhìn thấy trong khoảng thời gian làm người phát ngôn của sản phẩm thuộc tập đoàn Đường Nông.

Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, tôi đưa lưng về phía anh ta, che mắt lại, cả người dường như đang run rẩy.

Anh ta cho là tôi đang khóc.

Nhưng anh ta sẽ không biết được rằng tôi lập tức che mắt lại như thế, chỉ vì muốn cất giấu những ý nghĩ ác độc đang hiện hữu bên trong.

Tôi không thể khống chế được mà run rẩy, vì giờ phút này tôi mới là nhà cái.

Tôi đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Thực sự quá kích động.

Cho nên khi Nghiêm Tự quay đầu nhìn tôi, không thể tin nổi mà thốt lên: "Thúy Thúy, thì ra em vẫn chưa quên hắn ta!"

Tôi cười.

Quên?

Quên mẹ anh ấy!

Ai sẽ quên được người bạn đã chơi cùng từ thuở nhỏ? Người yêu thanh mai trúc mã, người nhà sống nương tựa lẫn nhau...

Mười ba năm đã qua, tôi vẫn còn nhớ từng nụ cười của anh, nhớ dáng vẻ kiêu căng ngạo nghễ quen thuộc ấy.

Còn nhớ rằng lúc chúng tôi mới bước chân tới thành phố này, ngay cả một căn nhà dân cũng không thuê nổi. Thời điểm mà cơm cũng không có để ăn, Dương Tiếu đã đi hiến máu, chỉ vì trong phòng hiến máu có sữa bò và bánh mì được lấy miễn phí.

Tôi vừa khóc vừa uống sữa, nói sữa bò nguyên chất tanh thật đấy, cứ như em đang uống máu của anh vậy.

Anh gõ đầu tôi, nói vãi lúa, Thúy Thúy, em nói vậy nghe có mắc ói không hả!

Sau này hai chúng tôi liều mạng tìm việc làm, cực khổ thế nào cũng không chê bai. Tôi làm nhân viên phục vụ trong khách sạn, anh đi khiêng xi măng, khiêng gạch ở công trường. Lúc ấy tôi mười tám, còn anh mới mười chín mà thôi.

Anh bị nắng chiếu đen hệt như cục than, mỗi lần cười rộ lên sẽ lộ ra hàm răng trắng, xong lại còn khoác lác với tôi rằng chờ sau này kiếm được nhiều tiền anh sẽ tới trung tâm thương mại mua cho tôi một cái áo lông chồn.

Tôi và Dương Tiếu lớn lên cùng nhau, quen biết nhau ngay từ khi vẫn còn đang mặc tã.

Anh nói sẽ vĩnh viễn không bao giờ bỏ tôi lại, dù tới chân trời góc biển cũng sẽ dẫn tôi đi cùng.

Tôi tin.

Nhưng sau này anh lại chết.

Không sao cả, Thần Đông vẫn còn ở đây, mặt mày của bọn họ giống nhau tới cỡ nào cơ chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play