Thúy Thúy, em muốn cái gì?
Lúc vừa bắt đầu tôi nghèo đến sợ, tôi nói với anh ta rằng tôi muốn tiền.
Anh ta đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.
Tôi đứng ở cây ATM không ngừng lấy tiền, nhét đống tiền vào trong người rồi đi về căn phòng trọ của tôi và Dương Tiếu với vành mắt nóng bừng.
Ngày hôm đó trời đổ trận tuyết lớn, tôi nhìn thấy một mớ hỗn độn trong căn phòng chúng tôi thuê, đồ đạc lộn xộn khắp mọi nơi.
À, tôi nhớ ra rồi! Anh bạn trai Dương Tiếu của tôi làm ăn buôn bán thiếu nợ người ta một khoản tiền lớn, quyết định chạy trốn.
Anh đến nhà ga rồi mới sực nhớ mà gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Anh nói, Thúy Thúy, em tới đây rồi anh dẫn em cùng đi.
Rạng sáng hai giờ, tôi thu thập đồ đạc liều mạng chạy về phía nhà ga. Sau khi tới nơi lại phát hiện ra có rất nhiều cảnh sát đang kéo đường cảnh giới. Nghe người ta nói có mấy kẻ cầm dao tới hành hung, chém chết một cậu trai trẻ tuổi ngay bên ngoài nhà ga.
Trên mặt đất có rất nhiều vết máu, đám người vây xem ở đó ai cũng sợ hãi tột cùng. Bàn tán rằng cậu trai này thật sự quá thảm, cậu ta bò trên mặt đất giơ tay với lấy điện thoại của mình, ngay sau đó đã lập tức bị bọn họ chặt luôn cả bàn tay.
Chỉ mới mấy phút ngắn ngủi trôi qua, cả người đã thành một bãi máu thịt be bét.
Tôi không tìm thấy Dương Tiếu, bởi vì tôi biết rõ ràng rằng anh đã chết rồi.
Anh thiếu nợ ông chủ kia một khoản tiền hàng rất lớn, trả không nổi nên ông chủ nói muốn lấy mạng của anh.
Tôi thất hồn lạc phách đi trên đường, sau đó gọi điện thoại cho Nghiêm Tự: "Chủ tịch Nghiêm, anh còn muốn tôi không?"
Nửa đêm lạnh vắng, Nghiêm Tự lái xe tìm thấy tôi ở trên phố, anh ta đưa tôi về nhà.
Tôi nắm lấy cổ áo của anh ta, run lẩy bẩy cuộn người trong vòng tay ấy. Tôi nghĩ mãi cũng không rõ, tôi nhỏ yếu như vậy, lấy đâu ra sức lực để phản kháng và kiêu ngạo đến vậy.
Rõ ràng trước đó anh ta đã từng nói, anh ta sẵn lòng cho tôi một khoản tiền, chỉ cần tôi rời bỏ Dương Tiếu rồi sau này đi theo anh ta là được.
Nếu có khoản tiền kia thì Dương Tiếu sẽ không phải chết.
Nhưng tôi lại ngu dốt như thế! Tôi quá trẻ tuổi, hai bàn tay trắng, tự cho mình là đúng.
Tôi không chấp nhận việc tình yêu của mình bị vấy bẩn, tôi và Dương Tiếu đã ở bên nhau qua những năm tháng chật vật khốn khổ dài đằng đẵng. Chúng tôi nghèo túng, nhưng chúng tôi yêu nhau.
Tôi vững tin rằng chúng tôi có thể vượt qua cửa ải khó khăn này bằng chính bản lĩnh của mình.
Dương Tiếu nói rằng ông chủ lớn này chỉ hù dọa người ta thôi, sẽ không vì mấy trăm nghìn tệ mà thật sự lấy mạng của anh đâu.
Tôi tin anh, rốt cuộc thì chuyện mua bán mà mất cả người lẫn của thật sự không hề có lời.
Chúng tôi cùng nhau nỗ lực, giống hệt như lúc chúng tôi cùng nhau thoát khỏi vùng quê lạc hậu ấy, cuối cùng rồi thời gian sẽ qua, chúng tôi cũng sẽ có ngày nếm được mùi vị thành công.
Ngoài việc đi làm ở khách sạn thì tôi còn tìm một công việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, vô cùng bận rộn.
Chúng tôi tuy nhỏ bé những đều đang cố gắng sống sót. Cớ sao anh có thể chết như thế được chứ?
Sao tiền lại khó kiếm đến vậy cơ?
Tôi run bần bật trong lòng Nghiêm Tự, sợ hãi đến độ hai hàm răng va vào nhau. Anh ta dùng chăn mềm bọc tôi lại, dỗ dành tôi đi ngủ. Mãi cho đến khi hừng đông tiến đến anh ta mới khàn giọng hỏi tôi: "Thúy Thúy, em muốn cái gì?"
Đương nhiên là tôi muốn tiền, muốn rất nhiều rất nhiều tiền!
Nhưng đợi đến khi tôi ôm đống tiền đi vào căn phòng trọ này, lúc ấy tôi mới ý thức được rằng Dương Tiếu sẽ không quay trở lại nữa, tôi thất thanh òa khóc nức nở.
Mùa đông lạnh quá, tuyết rơi lớn thật.
Anh đã chết, tôi lại vẫn đang sống.
Còn sống thì phải nhìn về phía trước, bước từng bước tiến về tương lai.
Cho nên sau này Nghiêm Tự hỏi tôi một lần nữa rằng tôi muốn cái gì, tôi nói tôi muốn thắng.
Tôi không thể cứ mãi thua cuộc, không thể luôn làm kẻ thất bại, tôi không phục!
Nghiêm Tự sờ đầu của tôi, như thể anh ta đang sờ một con chó nhỏ đáng thương. Anh ta nói: "Thúy Thúy, từ nay về sau em sẽ luôn thắng."
Được nhờ từ lời chúc của anh ta, tôi mất mười ba năm để thay da đổi thịt.
Không thể phủ nhận rằng nếu không có Nghiêm Tự thì sẽ không có người thắng Hà Phỉ Nhi.
Trong mười ba năm qua anh ta khống chế tôi, sắp xếp cuộc đời của tôi.
Anh ta luôn có bản lĩnh như vậy, có thể quyết định vận mệnh của người khác dễ như trở bàn tay. Còn mình thì vẫn là nhà cái bình tĩnh đạm nhiên đứng sau hậu trường điều khiển tất cả.
Chủ tịch Nghiêm ngồi tít ở trên cao, thế cho nên tất cả mọi người đều xem nhẹ nỗ lực của tôi, nhận định rằng cuộc đời tôi có thể nghịch tập hoàn toàn là dựa vào anh ta cả.
Dù rằng thương hiệu của tôi có một phong cách riêng, dù rằng trang phục do tôi thiết kế đã từng nhận được giải thưởng quốc tế nhưng khi tờ tạp chí thời trang nổi tiếng kia muốn phỏng vấn tôi, lại vẫn dụng tâm kín đáo mà kéo anh ta vào.
Nghiêm Tự không phải là một người phô trương, anh ta không thích lộ mặt trước giới truyền thông.
Khi tờ tạp chí kia thổi phồng thành công của tôi, còn kịp ca tụng thêm tình yêu của tôi và chủ tịch tập đoàn Đường Nông một trận, kèm theo đó là một tấm hình nhỏ.
Bức ảnh đó bị người ta vô tình chụp được khi chúng tôi ở sân vận động xem World Cup.
Người đàn ông anh tuấn đan hai bàn tay lại đặt dưới cằm, nhìn chằm chằm vào sân bóng bằng vẻ mặt chuyên chú. Người phụ nữ tươi cười như hoa xích lại gần nói chuyện với anh ta, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Lúc tạp chí đó được phát hành, tôi cứ nghĩ là anh ta sẽ tức giận. Nhưng nào có thể đoán được hôm đó anh ta nhướn mày đọc hết trang báo mà nét mặt vẫn như thường, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình kia giống như bao lần nó đã vuốt ve khuôn mặt tôi.
"Thúy Thúy, em đã thắng rồi." Anh ta nói.
Anh ta đã quen làm nhà cái, khôn khéo thâm trầm biết bao.
Ở trước mặt anh ta, tôi như là một gã hề nhảy nhót, mọi hành động và suy nghĩ của tôi đều rõ rành rành trước mặt anh ta, trong suốt không che giấu nổi thứ gì.
Tôi nói muốn tiền, anh ta cho tôi tiền.
Tôi nói muốn thắng, anh ta cho tôi danh lợi song thu.
Thậm chí anh ta chẳng hề e dè thân phận của tôi, dẫn tôi tới các buổi tụ họp và rất nhiều dịp quan trọng của nhà họ Nghiêm.
Mọi người đều biết tôi là cô bạn gái duy nhất anh từng công khai trong những năm gần đây. Cũng bởi vì vậy nên mới cho tờ tạp chí kia cũng như quần chúng ảo giác rằng chuyện tôi sẽ gả vào hào môn chỉ là sớm hay muộn.
Bài phỏng vấn của tạp chí kia được sự cho phép của tôi mới có thể phát hành, tôi không có ý kiến gì đúng là bởi tôi đang thử thăm dò thái độ của anh ta.
Tiền tài và danh lợi tôi đều đã có rồi, nhưng nếu lòng tham của tôi chưa thỏa mãn, tôi muốn được nhiều hơn nữa thì sao?
Năm đó tôi hai mươi bảy tuổi, đã đi theo anh ta suốt bảy năm trời.
Con người là động vật dễ quên đến mức nào cơ chứ. Quay đầu nhìn về quá khứ, nửa đời trước phiêu bạt không chừng của tôi cứ như đã là chuyện của kiếp trước.
Đàn ông sinh ra đã có ham muốn chinh phục, mà tôi đã sống đến độ ngộ ra được nhận thức về cuộc đời - đại đạo chí giản. (*)
(*) đại đạo chí giản: Người ở tầng thứ càng cao càng sống đơn giản.
Tôi muốn yên ổn.
Nhưng anh ta chỉ dùng một câu đã rất rõ ràng mà nói cho tôi biết, anh ta sẽ không lấy tôi.
Thúy Thúy, em đã thắng rồi.
Tôi cầm cái và để cho em thắng, em đã có rất nhiều. Ngoan, đừng nghĩ nhiều quá.
Tôi nghĩ tôi còn chưa đủ thông minh.
Ông Nghiêm Hạc Minh không hề cưỡng cầu rằng Nghiêm Tự phải cưới Trình An Na, vì nhà họ Nghiêm vốn đã chẳng cần dựa vào việc thông gia trên thương trường để củng cố thực lực.
Ông ấy chỉ cảm thấy Nghiêm Tự đã đến tuổi kết hôn, mà Trình An Na coi như xứng được với anh ta.
Hôn nhân của anh ta, cần thiết phải môn đăng hộ đối.
Đương nhiên anh ta cũng vốn liếng để từ chối, có tự do để chọn tôi làm bạn gái của mình.
Dù sao cũng chỉ là bạn gái, anh ta sẽ không cưới tôi.
Người ở tầng lớp này luôn nhìn mọi việc một cách thông thấu, bọn họ vừa là nhà cái, lại vừa là người thắng. Tư tưởng của bọn họ đã vượt lên trên chúng ta.
Kết hôn thật sự là mối làm ăn không có lời. Nếu thích người phụ nữ đó thì không ngại nuôi dưỡng cô ta, không chế cô ta, chơi đùa với cô ta. Cho cô ta tất cả mọi thứ ngoại trừ hôn nhân, vừa bớt lo vừa đỡ tốn sức.
Cho nên anh ta để tôi có được cả danh và lợi, dùng tài nguyên ủng hộ, đưa tôi bước chân vào tầng lớp cao hơn, thậm chí ngay cả Trình An Na từng có xung đột với tôi sau này cũng đã cùng tôi trò chuyện vui vẻ, trở thành bạn bè với nhau.
Dù sao thì tuổi tác của chúng tôi cũng đã không nhỏ, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã đủ trưởng thành để có thể bắt tay giảng hòa với cả thế giới.