Không để hắn đợi lâu, Trần Khai đã bị viện trưởng đẩy từ bên trong ra chỗ đậu xe.
Lâu viện trưởng bên trong thái độ rất kiên quyết, cũng không biết Trần Khai đã nói cái gì, mà để bà ấy đột nhiên đóng cửa cô nhi viện lại, có như thế nào cũng không chịu mở.
Trịnh Hưng theo dõi một lúc lâu trước khi Trần Khai cô đơn lái xe đi.
Hắn chụp toàn bộ quá trình, gửi cho Hồ Trân Trân ngay lập tức.
Nhưng Trịnh Hưng đã học được bài học từ sự ủy thác của Dương Lâm, biết rằng không thể chỉ nhìn bề ngoài, ít nhất phải điều tra được bệnh tình của Lâu viện trưởng cho bà chủ, hắn mới có thể tính là báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Sau khi Trần Khai lái xe đi, hắn giả vờ làm nhân viên của khu chung cư, cuối cùng đến gõ cửa cô nhi viện.
"Xin chào, chúng tôi là đội ngũ nhân viên của khu chung cư, gần đây chung cư có tổ chức các hoạt động chuyên phát đồ dùng y tế miễn phí cho người cao tuổi."
Trịnh Hưng đã chạy đến một tiệm thuốc gần đó mua một chút thực phẩm dinh dưỡng, đồ băng bó và cồn, sau đó thay một cái áo ngắn tay sạch sẽ, mang theo Siêu Tử đến cửa.
Hắn lớn lên có chút xấu trai, lại phơi nắng đen thui, không giống một nhân viên làm việc của chung cư cho lắm, nhưng được cái bên cạnh hắn có Siêu Tử nhìn trông rất giống đứa trẻ ngoan.
Mặc dù Lâu viện trưởng có chút bối rối nhưng vẫn để người vào cửa.
"Cồn và dụng cụ băng bó sẽ được phân phát miễn phí, nhưng đối với cephalosporin và một số loại thuốc khác có thể gây dị ứng, chúng tôi cần phải xem hồ sơ bệnh án trước đây của bác, để đảm bảo rằng bác không bị dị ứng, sau đó chúng tôi mới có thể đưa thuốc cho bác được."
Lâu viện trưởng lúc đầu ngại phiền toái, có chút không muốn.
Nhưng Trịnh Hưng rất giỏi trong việc thuyết phục và dỗ dành người khác, vậy nên sau khi trò chuyện một lúc, hắn đã thực sự thuyết phục được Lâu viện trưởng.
Tiền tiết kiệm cả đời của Lâu viện trưởng đều lấy đi làm cô nhi viện, bây giờ còn lại không nhiều tiền, bệnh án lấy ra cũng không phải bệnh viện lớn gì.
Trịnh Hưng cẩn thận chụp lại sổ bệnh án một lần, gửi qua cho Hồ Trân Trân.
“Bệnh viện Điền Bồ?”
Hồ Trân Trân nhíu mày, "Tên bệnh viện này nghe thế nào cũng không giống bệnh viện chính quy?"
Dương Lâm vẫn ở trong xe RV, chờ đợi kết quả với Hồ Trân Trân, nghe xong, liền chủ động giới thiệu cho cô.
“Quả thực đó không phải là bệnh viện chính quy, nghe nói là bệnh viện tư nhân, kỳ thực quy mô không lớn hơn phòng khám là bao. Nhưng ngài biết đấy, khu phố của chúng ta nghèo, dân cư cũng nghèo. Làm sao có thể tìm đến một bệnh viện chính quy được đây? Nếu có thì cũng không đủ khả năng để chi trả nên người dân rất thích đến những bệnh viện kiểu đó.”
Hồ Trân Trân lúc này mới có một khái niệm chân thực về nghèo đói ở đây.
“Chi phí ở bệnh viện này rẻ lắm sao?”
Dương Lâm im lặng một lúc, nói: "Cũng không thể nói như vậy, rẻ thì không đến đâu, chỉ là các loại thuốc thông thường như thuốc giảm đau và thuốc hạ huyết áp thì sẽ rẻ hơn một chút."
Hồ Trân Trân từ trong sự im lặng của anh ta nghe ra được điều kỳ lạ.
Tai nghe không bằng mắt thấy, nếu thật sự muốn biết bệnh viện Điền Bồ có chuyện gì xảy ra, đi một chuyến liền rõ.
Hồ Trân Trân đạp chân ga, mang theo Tiểu Thẩm và Dương Lâm đổi địa điểm.
"Mẹ, đây là bệnh viện sao?"
Giang Thầm ghé sát vào cửa kính, chỉ vào tòa nhà đối diện hỏi Hồ Trân Trân.
Khó trách Giang Thầm không nhận ra, bệnh viện này nhìn quả thực là rất khác so với những bệnh viện cậu từng thấy trước đây.
Tòa nhà hai tầng thấp bé, trông giống như được làm bằng đất nung, bên ngoài thậm chí còn không được sơn, vẫn giữ nguyên màu nâu của đất.
Hồ Trân Trân không rõ ngôi nhà này rốt cuộc được xây dựng như thế nào, nhưng có thể nhìn ra, đây chắc chắn là một công trình xập xệ, kém chất lượng.
Một nơi như này mà cũng có thể được coi là bệnh viện sao?
Đối mặt với câu hỏi của Tiểu Thầm, Hồ Trân Trân cũng chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ, "Nơi này giống như một bệnh viện, nhưng không phải là chính quy."
Giang Thầm quay đầu lại, nhìn chằm chằm căn nhà kia.
“Có phải người đã nuôi chú Trần đến đó để chữa bệnh không ạ?”
Tâm tình Hồ Trân Trân cũng có chút nặng nề, "Ừ" một tiếng.
Qua một phút đồng hồ, Giang Thầm trực tiếp chui vào trong n.g.ự.c Hồ Trân Trân, tựa vào bên cạnh bả vai của cô, hóa thân thành ông cụ non vỗ vỗ lưng Hồ Trân Trân.
”Mẹ yên tâm, sau này con chắc chắn sẽ tìm cho mẹ một bệnh viện tốt hơn nơi này.”
Hả?
Hồ Trân Trân dở khóc dở cười.
Nghe có vẻ đáng để suy ngẫm đấy nhưng sao lại có chút lạ nhỉ? Cô nhớ là mình đâu có để lại cho Tiểu Thầm ấn tượng nào là mình sẽ đi khám bệnh đâu.
Nhưng đây cũng là tấm lòng hiếu thảo của một đứa trẻ, Hồ Trân Trân vẫn vô cùng hưởng thụ.
“Vậy mẹ sẽ dựa hoàn toàn vào Tiểu Thầm nha.”
Giang Thầm siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, kiên định "Ừm" một tiếng, "Tiểu Thầm nhất định sẽ đưa mẹ đến một bệnh viện lớn.”
"Trước khi đưa mẹ đến bệnh viện, chúng ta cùng nhau giúp chú Trần trước đã nhé.", Hồ Trân Trân vội vàng ngắt lời đứa con trai đang muốn đưa cô đến bệnh viện, "Bây giờ chúng ta đến đưa viện trưởng đã từng chăm sóc cho chú đến bệnh viện lớn trước nhé, được không Tiểu Thầm?"
Giang Thầm từ trong lòng cô chui ra.
“Mẹ, chúng ta cùng đi nha.”
Hồ Trân Trân cho rằng cậu muốn đi làm chuyện này cùng với cô, liền cười đồng ý.
Trong hồ sơ bệnh án của Lâu viện trưởng có ghi "ung thư cổ tử cung".
Tỷ lệ tử vong do ung thư rất cao, nhưng cũng không phải 100%, đến bệnh viện tốt vẫn có cơ hội khống chế được bệnh tình.
Hồ Trân Trân xuống xe, quyết định trước khi thuyết phục Lâu viện trưởng đến một bệnh viện lớn hơn để khám bệnh, thì cô sẽ đi một vòng quanh bệnh viện Điền Bồ để xem xem cụ thể bên trong bệnh viện là như thế nào đã, Giang Thầm nhất quyết đòi đi theo cùng với cô.
Hồ Trân Trân muốn bảo cậu đợi trong xe, kết quả Giang Thầm liền vỗ vỗ n.g.ự.c nói với cô một câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT