Hồ Trân Trân vẫn luôn cảnh giác, vừa nghe lời này, liền biết là có người đã theo đuôi cô.

Đương nhiên đại hội đấu giá Adam sẽ bảo vệ món đồ an toàn.

Nhưng đó là trước khi các món đồ được bán đấu giá.

Chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc, người mua đến lấy đồ đi thì sự an toàn sẽ do họ phụ trách.

Đặc biệt là ở một đất nước nhỏ bé như Mente.

Nhiều người hỗn tạp như vậy, dễ dàng hình thành ra các băng đảng xã hội đen.

Dưới loại tình huống này, muốn mang đồ an toàn ra ngoài thì phải có bản lĩnh.

Chính phủ ở Mente cũng có văn bản quy định rõ ràng, những người tham gia đánh nhau và gây hỗn loạn tại những nơi đông người như sân bay, có thể bị xử tử hình.

Dưới tình huống như vậy, sân bay được xem là nơi có thể đảm bảo an toàn nhất.

Những kẻ liều lĩnh cách mấy cũng không dám phục kích ở đó.

Sở dĩ kêu Hồ Trân Trân cúi đầu là do vệ sĩ sợ rằng bên kia sẽ sử dụng súng.

Bây giờ có thể thấy được lợi ích của việc thuê lính đánh thuê và vệ sĩ rồi.

Bốn chiếc xe của Hồ Trân Trân dừng lại tại đó, cho dù đối phương có muốn ra tay đi chăng nữa cũng phải xem xem có đánh lại họ không đã.

Tiếng lốp xe nổ vang lên làm cô giật mình.

Nhưng rất nhanh sau đó Hồ Trân Trân đã nghe người ở phía trước nói: “Mọi chuyện đã ổn rồi bà chủ, ngài có thể ngẩng đầu lên rồi.”

“Ngài có nhận ra những chiếc xe đằng sau không?”

Theo lời anh ta nói, Hồ Trân Trân nhìn ra sau nhờ kính chiếu hậu.

Ở chỗ này mọi người đều không hay dùng xe nên cô không nghĩ ra được gì.

Nhưng khi nhận được tin tức của Lâm Bắc thì cô mới hiểu ai đang giúp mình.

“Bọn họ là tới giúp chúng ta.”

Sau khi nhận được tin tức này của Hồ Trân Trân, lính đánh thuê ở đằng trước mới bớt cảnh giác hơn một chút.

“Đúng vậy, vừa rồi họ thực sự đã giúp đỡ chúng ta.”

Người ngồi ở phía trước, dùng tay ra hiệu dấu OK với Hồ Trân Trân.

“Nhưng trước khi bọn họ kịp giúp đỡ chúng ta, thì chiếc xe theo đuôi kia đã bị b.ắ.n nổ lớp rồi, bà chủ cứ yên tâm.”

Nhìn thấy Hồ Trân Trân lo lắng như vậy, anh ta nói đùa một câu.

“Bà chủ cứ yên tâm mấy người như thế này còn nghĩ đến việc cướp bóc để sống qua ngày, một mình tôi cũng có thể đánh bại nguyên một đám, đến lúc đó tôi sẽ cho ngài biết thế nào là công phu xà quyền!”

Nhìn thấy vệ sĩ ở ghế phụ làm động tác xà quyền, cuối cùng Hồ Trân Trân cũng thấy nhẹ nhõm.

“Anh học công phu à? Học ở đâu vậy, Thiếu Lâm Tự sao?”

“Cái đó thì không phải, tôi chỉ học qua Thái Cực Quyền trong lớp thể dục ở trường đại học thôi.”

Khi đang trò chuyện với anh ta thì Hồ Trân Trân có nhìn qua kính chiếu hậu, thì cô phát hiện người của Lâm Bắc đã đi mất rồi.

Chặng đường đi phía sau suôn sẻ hơn nhiều.

Suy cho cùng vẫn có ít người sẵn sàng đi cướp bóc.

Sau khi thấy Hồ Trân Trân chuẩn bị tốt như thế nào, thì bọn họ đã nhắm mục tiêu vào người khác.

Từ khi Hồ Trân Trân bước ra buổi đấu giá thì họ đã chú ý đến rồi.

Mục đích thật sự của những kẻ liều mạng này chính là kiếm tiền, họ cũng chẳng quan tâm đến tiền đó đến từ ai.

Không có quá nhiều người biết về những việc xảy ra trong buổi đấu giá.

Bọn họ cũng không rõ Hồ Trân Trân đã mua thứ gì, bọn chúng chỉ nghĩ rằng cô là một kẻ giàu có nhưng khá yếu đuối nên mới nhắm vào.

Chờ Hồ Trân Trân thành công lên máy bay, Trần Khai mới thở phào nhẹ nhõm.

“Quá nguy hiểm.”

Bên cạnh Trương Thiết Ngưu đi theo thở dài: “Quá nguy hiểm.”

Anh ta còn chưa đi mà cảm thấy nguy hiểm gì chứ?

Trần Khai nghiêng đầu xem hắn, phát hiện vẻ mặt sợ hãi của Trương Thiết Ngưu còn chân thật hơn cả mình.

“Thiết Ngưu, bên phía hai người xảy ra chuyện gì sao?”

Trương Thiết Ngưu lo lắng vì không tìm thấy được người để giãi bày tâm sự, nghe thấy Trần Khai hỏi như vậy liền nhanh chóng trả lời.

“Anh không biết đâu anh Trần, xém chút nữa đã có mấy con chuột nằm trong rương hành lý của tôi rồi!”

“Cũng không biết chuột ở Mente ăn gì, mà còn to hơn cả con mèo của tôi nữa.”

Trần Khai mới khôi phục lại tâm trạng sau pha cướp bóc gay cấn lúc nãy.

“…… Quả thật có chút nguy hiểm đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play