Hai người đều đến từ vùng nông thôn nhỏ, cuộc sống của Toa Toa so với cô ấy còn khó khăn hơn.
Trong nhà em ấy ở nông thôn vẫn còn một cô em gái.
Bởi vì trong nhà không có tiền nên Toa Toa không thể đến trường đi học như những người khác, nhưng em ấy không muốn em gái mình cũng giống như vậy.
Tuy chi phí sinh hoạt tốn rất nhiều tiền nhưng em ấy vẫn cố gắng tích góp từng chút một sau đó gửi về nhà cho em gái đóng học phí.
Cha mẹ em ấy có mệnh khổ, cả nhà đều sống trong hoàn cảnh nghèo khó, sống trong một căn nhà thủng nhiều lỗ, phải dành dụm tiền thì mới có thể sửa được.
“Chị Lệ, có khi chị phải tìm bạn thuê nhà mới rồi.”
Toa Toa mỉm cười tạm biệt với Dư Lệ: “Chờ em từ Tây Bắc trở về nhất định sẽ đãi chị một bữa thật ngon.”
Hoàn cảnh hai người rất giống nhau, nhưng Dư Lệ lại lớn hơn Toa Toa vài tuổi, đôi khi vì đau lòng cho cô ấy, nên mới cố tình mua nhiều đồ ăn, giả vờ ăn không hết rồi đưa cho Toa Toa.
Không ngờ con bé này lại im lặng mà ghi nhớ hết tất cả.
Đột nhiên Dư Lệ có cảm giác hụt hẫng có chút khó tả.
“Em vất vả lắm mới kiếm được tiền mà, vẫn nên giữ lại rồi tiêu đi.”
Tay của Toa Toa tuy gầy nhưng lực lại không nhỏ chút nào, cô ấy lập tức kéo Dư Lệ qua ôm một cái.
“Yên tâm đi chị Lệ, đến lúc về em sẽ thành người có tiền!”
“Chẳng qua có lẽ khi quay về em sẽ đen hơn bây giờ, nếu em quay về vào lúc trời tối có khi chị nhìn không ra em ấy chứ.”
Toa Toa thoạt nhìn không có một chút lo lắng nào về tương lai của mình cả, làm cho Dư Lệ người đang ủ rũ cau mày cũng phải cười vài tiếng.
“Không có việc gì, đen cũng không ngăn nổi sự xinh đẹp của em, ngọc trai dù có đen thì cũng là ngọc trai.”
Đêm nay là đêm chia tay nên hai người vẫn chưa ngủ, kéo nhau ngồi trên sô pha rồi tưởng tượng về tương lai.
Hai trăm nghìn tệ, đối Toa Toa mà nói thì cũng đủ để xây dựng một tương lai tươi sáng rồi.
Hai ngày sau, số lượng người đăng ký cũng đã ổn định trở lại dừng lại ở con số hai trăm tám mươi nghìn người.
Cho dù cuối cùng có rất nhiều người rút lui bỏ cuộc, nhưng con số này cũng không giảm đi quá nhiều.
Cuối cùng Hồ Trân Trân cũng yên tâm.
Tuy có hai trăm tám mươi nghìn người cũng đẩy số tiền lên đến trăm triệu rồi, nhưng so với con số tám trăm nghìn người thì con số hai trăm tám mươi nghìn người này dễ tiếp thu hơn rất nhiều.
Áp lực về chi phí di chuyển cũng không còn quá lớn nữa.
Trong lòng Hồ Trân Trân nghĩ như vậy nhưng khi nghe Chu tổng gọi đến cô vẫn không nhịn được nói: “Chu tổng, ông vừa nói ông đã mua hết vé của một công ty luôn rồi đúng không?”
“Không phải, là nguyên một chuyến tàu.” Ở đầu dây bên kia Chu tổng đang nhìn số liệu thống kê mà thư ký đưa qua, nghĩ đến mình và các công ty khác sẽ cùng nhau gánh vác chi phí di chuyển, nên mới có thể áp xuống sự kinh hoàng trong mắt mình.
“Tôi đã mua hết tất cả vé xe có thể đến được Tây Bắc.”
Nếu nói mua hết vé của một công ty thì có hơi quá.
Nhưng sự thật là sau khi mua hết vé xe lửa, thì chuyến xe đó cũng không khác gì được họ bao hết cả.
Cũng may nơi đó khá xa với lại thời điểm này cũng không phải thời gian nghỉ lễ nên không có quá nhiều người đi tàu.
Trên mỗi điểm dừng thì có rất nhiều người lên tàu, nhưng những người này đều hướng về một nơi duy nhất.
Cảnh tượng này rất ít khi xảy ra.
Ít nhất trước đây Lý Chí chưa từng trải qua.
Quê của anh ta ở Tây Bắc nên vừa hay đi cùng đường với nhóm người tham gia hoạt động kiểm soát sa mạc hoá này, anh ta là người ngoài duy nhất trên chuyến tàu này.
Trên xe, suốt dọc đường đi mọi người đều nói chuyện rất sôi nổi, Lý Chí cũng vui vẻ mà lắng nghe.
Anh ta đã quay video rồi đăng trên mạng.
“Bọn họ đều là những người tham gia hoạt động kiểm soát sa mạc hoá, rất nhiều người trong số họ vẫn còn trẻ tuổi.”
Lúc đăng lên trong lòng Lý Chí có rất nhiều cảm xúc.
Mong rằng tình hình ở Tây Bắc sẽ tốt hơn, quê hương của anh ta sẽ không còn bị cát vàng bao phủ nữa, không ngờ tuổi trẻ của đất nước lại nhiệt huyết như vậy, không ngờ ở trong xã hội này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Nhưng sau khi đăng lên anh ta chỉ có một cảm xúc duy nhất.
“Má ơi, nhiều người xem như vậy sao.”
Mới đăng được vài phút mà số lượt thích là trên năm nghìn rồi.
Lý Chí chỉ là người bình thường, anh ta chưa bao giờ nhận được nhiều lượt thích như vậy, nên đã bị dọa mà thốt lên một tiếng.
Giọng nói của anh ta đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Có mấy người đang lướt mạng thì tình cờ thấy được video này, sau đó liền nhìn thấy biểu cảm của Lý Chí nên càng hiểu rõ hơn.
Anh ta chủ động mở miệng hỏi: “Cậu cũng là đồng hương Tây Bắc sao?”
“Tôi cũng ở Tây Bắc nên mới đăng ký hoạt động này về quê, chuyến xe này hầu như chở những người ở nơi khác, đây là lần đầu tiên tôi gặp đồng hương Tây Bắc đấy.”
Người dân ở Tây Bắc từ lâu đều gặp những vấn đề này, từ mười năm trước có rất nhiều người tham gia vào công tác kiểm soát sa mạc hoá, tre già măng mọc cứ thế thay nhau tham gia vào dự án kiểm soát sa mạc.
Chỉ có người ở đó mới hiểu được nỗi khổ này thôi.
Bây giờ cậu ta là người quê ở Tây Bắc lại tham gia hoạt động này đã làm Lý Chí bất ngờ hơn, việc có rất nhiều người tham gia vào hoạt động này nữa.
Nửa ngày Lý Chí cũng không nói thành lời được.
Chờ đến khi nói được, chỉ có thể hỏi một câu.
“Mọi người có cần thêm người tham gia vào việc kiểm soát sa mạc không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT