Sau khi nói ra những lời này Hồ Trân Trân đã cho những người này thời gian để suy nghĩ cho thật kĩ, còn cô thì đi nói chuyện với những người đến từ tổ chức bảo vệ môi trường.
“Tổ trưởng Lý, tôi muốn xây dựng một phòng thí nghiệm đặc biệt ở nơi đó nên muốn đưa người qua đó nhìn một chút, vậy đến lúc đó bên cô có thể hỗ trợ chúng tôi tìm kiếm địa điểm một chút được chứ?”
Suy cho cùng khi đề cập đến việc quay phim thì họ đều là những người mới.
Nếu vừa mới bắt đầu mà đặt chúng ngay tại nơi nguy hiểm nhất thì có vẻ không hợp lý cho lắm.
Đối với việc trồng cây mà nói giới trẻ ngày nay cần phải học hỏi thêm.
Hồ Trân Trân không có ý định làm một chương trình tạp kỹ vô bổ, cũng không tính toán đưa những người này đến để lãng phí cây trồng.
Tất cả những ai đăng kí nếu muốn có được số tiền thưởng này đều phải học hỏi từ những thứ cơ bản, khi nắm vững những điều cơ bản cần làm rồi thì mới đưa đi nơi khác được.
“Chuyện này đương nhiên là được rồi, Hồ tổng.”
Hồ Trân Trân không đề cập đến số tiền nhưng bây giờ cô lại muốn tuyên truyền, rồi muốn đưa người đến nữa chứ.
Những hoạt động như thế này mang lại rất nhiều lợi ích cho tổ chức bảo vệ môi trường, bọn họ vui mừng còn không kịp ấy chứ.
“Xin ngài cứ yên tâm đến lúc đó chúng tôi sẽ bố trí chuyên gia đến để dạy dỗ những người mới tận tình, sẽ không cho bọn họ lập tức đi làm ngay đâu.”
Có lời đảm bảo của cô ấy, Hồ Trân Trân cũng yên tâm hơn nhiều.
“Thực vật là thứ quý giá, nên cũng không thể lãng phí quá nhiều vì chuyện này được.”
Nói đến chuyện này, những người trong tổ chức bảo vệ môi trường đều thẳng lưng tự tin nói: “Đây là điều chắc chắn thưa Hồ tổng, xin ngài cứ yên tâm, ngay cả một cây non chúng tôi cũng sẽ không lãng phí, chờ khi những cây này kết trái chúng tôi sẽ gửi một ít cho ngài.”
Thực vật cũng không thể chỉ tồn tại bằng cách gieo trồng được.
Có thể tồn tại được bao lâu thì còn tùy thuộc vào con người và ông trời nữa.
Nếu có ông trời hỗ trợ thì tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn.
Nếu trong lúc trồng trọt mà gặp phải thời tiết xấu thì sau khi gieo trồng xong cũng sẽ c.h.ế.t yểu vào ngày mai.
Cho nên trong tiềm thức của những người làm việc này họ đều rất trân trọng mạng sống của từng cây con.
So với việc trồng cây, thì việc giăng rào chắn bằng lưới cỏ sẽ có hiệu quả hơn.
Khi những người mới đến nơi đó họ sẽ được ưu tiên với việc tiếp xúc với lưới có nhiều hơn.
“Vậy được, tôi sẽ yên tâm giao nó cho cô.”
Khi Hồ Trân Trân dời mắt đi thì tầm mắt của cô lại đối diện với Trình tổng.
Cũng không biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng cả người ông ta đều đang rất vui vẻ mỉm cười giống như một vị phật Di Lặc nhỏ vậy, đôi mắt đã híp thành một đường thẳng luôn rồi.
“Hồ tổng, khi nào chúng ta bắt đầu kế hoạch vậy?”
Trịnh tổng đã gấp đến mức không chờ được rồi.
Sau khi Hồ Trân Trân nghe xong cũng cong khoé miệng lên cười.
“Trịnh tổng đừng nóng vội, dù sao chuyện này cũng liên quan đến nhiều bên, nên cần phải chuẩn bị kĩ một chút.”
Lần trước Ảnh Thị Giang Hồ đã làm một chương trình giải trí mang hơi hướng nhẹ nhàng, sau đó lại cùng đài Hoa Sen làm một chương trình tạp kỹ thành công mang tên ‘Ca Vương’.
Ở trong mắt mọi người mà nói, công ty này có trình độ nhất định trong việc sản xuất mấy chương trình tạp kỹ.
Có một số giám đốc suy xét có chút lâu nhưng cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Vậy chúng ta bàn chuyện hợp đồng đi dù sao cũng gần đến mùa thích hợp để kiểm soát quá trình sa mạc hoá rồi, nếu lúc này không làm bỏ qua thời điểm tốt rồi thì phải chờ đến năm sau.”
Trương tổng người tương đối trầm tĩnh lần đầu tiên đề cập đến hợp đồng nguyên góp trong cuộc họp này.
Đây chỉ đơn giản là suy nghĩ của một số người đến từ tổ chức bảo vệ môi trường mà thôi.
Vừa nói xong thì Lý tổng lập tức nói tiếp: “Thật ra hôm nay tôi có mang một phần hợp đồng đến các vị có thể xem qua như thế nào, nếu cảm thấy ổn thì có thể mượn máy in của Hồ tổng rồi in ra cầm về nhà, hôm nay liền có thể giải quyết xong chuyện này.”
Mọi chuyện đang được đẩy nhanh lên.
Vốn dĩ hôm nay tổ trưởng Lý dẫn người tới vì muốn thuyết phục Hồ Trân Trân ký hợp đồng mà thôi.
Nhưng không ngờ Hồ Trân Trân lại cho mọi người sự bất ngờ đến như vậy.
Tổ trưởng Lý thầm đếm số người đang ngồi trong văn phòng này.
Tổng cộng có mười hai vị giám đốc.
Chỉ cần dựa vào số tiền nguyên góp lúc này thôi, có lẽ cũng đã gần đạt được hiệu quả cao nhất trong việc kiểm soát cát ở sa mạc rồi.
Đột nhiên cô ấy cảm thấy trong người mình tràn trề năng lượng.
Tâm trạng của cô nhân viên đang uể oải cũng bởi vì chuyện này mà tốt lên không ít.
Cô ấy chủ động đứng lên: “Tôi sẽ đi in cho mọi người, xin chờ một chút.”
Cô ấy bước đi rồi chạy thật nhanh.
Đợi đến khi mở hợp đồng ra Hồ Trân Trân cũng đã đề cập đến: “Có nhiều vị ở đây vẫn chưa quen thuộc lắm nên không bằng chúng ta lập một nhóm đi.”
Lời này vừa ra, mọi người lập tức hưởng ứng.
Trịnh tổng là người tích cực nhất tích: “Để tôi lập nhóm rồi kéo mọi người vào!”
Việc lập nhóm giúp giải quyết được không ít rắc rối.
Nhóm cũng được lập một cách rất nhanh.
Ngay khi Hồ Trân Trân mới vào nhóm được vài giây, thì thấy Trịnh tổng đã sửa tên nhóm lại.
‘Nhóm dự án kiểm soát sa mạc.’
Cái tên này nghe có vẻ khá nghiêm túc đấy
Hồ Trân Trân mới suy nghĩ được hai giây, còn chưa kịp rời khỏi giao diện tin nhắn nhóm, thì đã thấy Trịnh tổng gửi một tin nhắn đến.
Chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Hồ Trân Trân cũng phải ngừng một chút.
Trong nháy mắt cô không biết mình nên khen ngợi năng lực của cấp dưới mình, hay là nên hối hận vì đã ra lệnh cho cấp dưới tạo mấy gói biểu tượng cảm xúc mới nữa.
Trên màn hình di động, một tin nhắn mới đột nhiên nhảy ra.
Dưới biểu tượng cảm xúc của Nữ Thần Giàu Có Hồ Trân Trân, lại xuất hiện biểu tượng cảm xúc tạm biệt và có cả tư thế cầu nguyện nữa.
Hồ Trân Trân mở mắt ra nhìn khoé mắt cũng giật giật.
‘Nếu sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, cô tuyệt đối sẽ không tin vào chuyện mấy biểu tượng cảm xúc này sẽ nhanh chóng được thay thế đâu!’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT