Rồi sau đó Hồ Trân Trân sẽ hợp tác cùng với bên chính phủ tiến hành kiểm tra tính xác thực về việc làm tốt của những người này.
Sau khi đã kiểm tra thành công, thì sẽ nhận được tiền thưởng.
Những hành động ấm lòng xứng đáng nhận được khen thưởng, còn những người làm việc xấu đi lừa gạt người khác sau khi kiểm tra xong cũng sẽ có hình phạt thích đáng cho họ.
Phải mất nửa tháng để bàn bạc xong quá trình này.
Thì chương trình mới chính thức được ra mắt với cái tên.
‘Ca Vương’
Tên chương trình này đơn giản cũng chỉ có hai chữ thế thôi dàn khách mời cũng đã lộ diện, mỗi người đều rất nặng ký, lại thêm những tác phẩm tiêu biểu của họ nữa, chỉ kể tên thôi cũng đã hết ba mặt giấy A4 rồi.
Một chương trình lớn như vậy, chưa phát sóng cũng đã nổi tiếng rồi.
Chương trình vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, nhưng đã thu hút được một lượng lớn khán giả.
Mà với tư cách là nhà đầu tư, Hồ Trân Trân vẫn đang bình tĩnh theo dõi quá trình quay phim điện ảnh.
Hôm nay có suất diễn của Giang Thầm.
Hồ Trân Trân tới đây thăm ban còn đặc biệt mang bảo mẫu trong nhà đến, trực tiếp nấu một nồi canh gừng tại chỗ để mọi người có thể sưởi ấm và xua tan cái lạnh.
Ai thấy lạnh thì có thể làm một ly.
Tết cũng đang đến gần, cho nên vào thời điểm này ngay cả đoàn làm phim cũng thoải mái hơn đôi chút, không sắp xếp quá nhiều cảnh quay.
Các diễn viên quần chúng đều đã bắt đầu lên đường về nhà ăn tết, cũng may thay những cảnh quan trọng của bộ phim cũng đã hoàn thành, lúc này chỉ còn những cảnh quay của nhân vật chính.
Nên suất diễn của Giang Thầm được sắp xếp vào lúc này.
Vừa hay trùng vào kỳ nghỉ đông của cậu.
“Dương Nhị Lang, sao ngươi lại đến đây?”
“Vì cứu mẫu thân cùng muội muội, xin chân nhân hãy dạy cho ta phép thuật.”
Cảnh này chính là cảnh Dương Nhị Lang đi lên trên Côn Luân để tìm Ngọc Đỉnh chân nhân bái sư học nghệ.
Hồ Trân Trân cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra đỉnh núi Côn Luân là như thế nào.
Lần này tới đoàn phim nhìn qua sự an bài sắp xếp của đạo diễn Lộ, thì Hồ Trân Trân mới cảm nhận được Động Tiên là như thế nào.
Đối với cảnh quay ở núi Côn Luân, đạo diễn Lộ đã bỏ ra nhiều tiền để mời một bậc thầy điêu khắc băng tới đây.
Cho nên tất cả mọi thứ trong hang động này đều được điêu khắc bằng tay.
Cũng may hiện tại nhiệt độ của thành phố S cũng đủ lạnh, hơn nữa khung cảnh lại được đặt ngay trên cái đồi núi nhỏ của Hồ Trân Trân, nên có thể bảo toàn nguyên vẹn.
Khắc băng.
Toàn bộ đỉnh núi thật sự rất giống một cung điện cổ tích, khi ánh sáng chiếu xuyên qua bạn thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh đèn tràn ngập màu sắc trên một số chiếc thuyền.
Vô hình bên trong một bầu không khí thần tiên đã được tạo ra.
Tiểu Giang Thầm mặc một xiêm y đơn giản, quỳ xuống bái sư.
Chờ Lộ Dã hô “Cắt” xong, thì Hồ Trân Trân lập tức đi lên cầm một cái chăn lông nhỏ quấn cậu lại để sưởi ấm.
“Được rồi!”
Giọng nói của Lộ Dã vang lên từ loa phóng thanh.
“Mọi người đều vất vả rồi bảy ngày kế tiếp mọi người hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, về nhà ăn tết vui vẻ, bảy ngày sau chúng ta sẽ gặp lại!”
Đoàn phim cuối cùng cũng nghỉ.
Giang Thầm kéo tay của Hồ Trân Trân để mẹ dẫn cậu đến nói tạm biệt với chú đạo diễn.
Chờ lên xe, không khí ấm áp trong xe thổi qua một hồi thì Giang Thầm mới cảm thấy tốt hơn, cả người đều thả lỏng ra.
“Mẹ ơi, bây giờ chúng ta trực tiếp về nhà luôn sao?”
Hồ Trân Trân vừa nghe điều này liền biết Giang Thầm vẫn chưa muốn về nhà liền.
Cô sửa sang lại quần áo cho cậu một chút, rồi đắp chăn lên người cậu.
“Tiểu Thầm, con có muốn đi đâu không?”
Giang Thầm đã không còn là đứa trẻ hỏi gì cũng không dám nói giống lúc trước nữa.
“Con muốn đi mua pháo hoa.”
Ăn tết đối với một đứa trẻ mà nói có rất nhiều chuyện tốt.
Có thể ăn những món ngon mà hằng ngày không thường được ăn, có thể vui vẻ cả ngày đốt pháo hoa vui đùa, và cũng có thể xem nhiều chương trình hay mà ngày thường không xem được.
Cho nên ratings của các đài truyền hình trong dịp này chẳng bao giờ tuột dốc được cả.
Trong dịp tết này có rất nhiều bữa tiệc bất tận và những chương trình hay được sản xuất để phục vụ cho kì nghỉ này.
Mỗi một ngày, đều có thể thấy rất nhiều điều thú vị trên TV.
Lúc trước khi Giang Thầm sống với bác gái cậu phải luôn giúp dọn dẹp nhà cửa, thú vui lớn nhất của cậu chính là xem TV.
Vào ngày lễ lớn như vậy, gia đình của bác gái cậu cũng rất thích xem TV.
Mỗi khi TV được bật lên Giang Thầm đều cầm một cái ghế nhỏ chạy đến ngồi ở bên cạnh ghế sô pha xem một chút.
Đó là điều thú vị nhất trong trí nhớ của cậu.
Năm nào Giang Thầm cũng làm như vậy cả.
Nhưng năm nay thì đã khác.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Hồ Trân Trân: “Con còn muốn mua pháo nổ nữa.”
Cậu đã có mẹ!
Cậu có thể xem TV mà cậu muốn hằng ngày, mỗi ngày đều có thể chơi những trò chơi mà cậu muốn và còn được ăn đồ ăn ngon nữa.
Trước kia cậu chỉ xem những bạn học khác chơi pháo mà thôi, nhưng bây giờ nó không còn là thứ ngoài tầm với của cậu nữa rồi.
Nhìn thấy ánh mắt nhỏ của cậu, Hồ Trân Trân làm sao đành lòng từ chối được chứ.
“Lưu An, quay đầu, đến Tả gia trang đi.”
Tả gia trang là một thôn giàu có, người trong thôn đều dựa vào việc bán pháo hoa và pháo nổ để kiếm tiền, toàn bộ thôn đều có rất nhiều cửa hàng bán pháo, đến dịp ăn tết có rất nhiều xe ra vào liên tục.
Giang Thầm hưng phấn lại gần cửa sổ để nhìn, khi thấy người bán hàng rong xuất hiện liền quay đầu nhìn Hồ Trân Trân.
“Không được nha.” Hồ Trân Trân lắc đầu: “Chúng ta sẽ đi vào cửa hàng mua.”
Vì tránh để con trai mình thất vọng, Hồ Trân Trân nói trước một câu.
“Không thể mua những pháo hoa quá lớn đâu nha Tiểu Thầm, nếu mua pháo hoa lớn thì chỉ có mẹ được chơi thôi.”
Hồ Trân Trân đã lên kế hoạch cho năm mới.
Bảo mẫu trong nhà, Trần Khai và Lưu An đều được nghỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT