Dù sao không diễn được nhân vật này thì cũng còn nhân vật khác.
Dù sao để con trai mình đóng một vai nhỏ cũng không thành vấn đề.
Còn việc có sử dụng cảnh quay đó khi công chiếu hay không, thì Hồ Trân Trân sẽ không can thiệp quá nhiều.
Việc đưa cảnh nào màn ảnh rộng là sự lựa chọn của đạo diễn, mỗi cảnh được lựa chọn đều có ý nghĩa của nó. Hồ Trân Trân sẽ không vì có con mình đóng mà chọn những cảnh có sự xuất hiện của cậu đâu.
Tính hoàn thiện của nội dung phim luôn được cô ưu tiên hàng đầu.
Điều làm cô bất ngờ chính là tuy tuổi của Giang Thầm còn nhỏ nhưng lại có suy nghĩ rất giống mình.
“Thật sự có nhân vật như vậy sao mẹ? Con không muốn chú Lôi vì con mà viết thêm một nhân vật mới vào kịch bản đâu.”
Tuy còn khá nhỏ nhưng Giang Thầm đã hiểu được một điều rằng làm phiền người khác là điều không tốt.
Đặc biệt là sau khi mối quan hệ giữa cậu và mẹ gần gũi hơn, Giang Thầm càng không nghĩ đến việc gây phiền phức cho Hồ Trân Trân.
Cậu nghĩ mẹ là người tốt nhất trên thế giới này nên cậu rất trân trọng bầu không khí ấm cúng trong nhà và mối quan hệ mẹ con giữa họ.
“Đương nhiên là thật sự có nhân vật như vậy rồi.”
Hồ Trân Trân cười bất đắc dĩ thấy con mình không có ý định đi ngủ, liền nói con trai đi theo mình vào thư phòng.
“Con xem trong kịch bản đã viết rồi, thật sự có nhân vật này đấy, lại còn đóng vai trò rất quan trọng.”
Hồ Trân Trân mở một trang giấy ra để Giang Thầm thấy được nội dung kịch bản khi nhân vật đó xuất hiện: “Nếu Tiểu Thầm diễn không được thì chú Lộ sẽ không chọn con đâu nha.”
Hồ Trân Trân sợ con mình vì không được chọn mà cảm thấy tổn thương mất mát nên đã nói trước để đề phòng.
Nhân vật này đúng là rất quan trọng, về tình hay về lý thì phải chọn một đứa trẻ có kỹ năng diễn xuất tốt.
Tuy rằng Hồ Trân Trân cho rằng con trai nhà mình không kém chút nào, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc người khác cũng nghĩ như vậy, rốt cuộc kỹ thuật diễn xuất của Giang Thầm như thế nào thì còn phải để Lộ Dã đánh giá qua một lần.
“Có khả năng con sẽ không được chọn nên Tiểu Thầm cũng phải chuẩn bị tinh thần cho trường hợp đó nha.”
Sau khi Hồ Trân Trân nói như vậy xong không hề làm cậu nhụt chí mà ngược lại còn kích thích ý chí chiến đấu của cậu.
Lần này cậu muốn cạnh tranh công bằng với những diễn viên nhí khác, cậu phải diễn xuất thật tốt thì mới có được vai diễn này.
Sau khi hiểu rõ điều này thì Giang Thầm lập tức lên tinh thần.
“Mẹ ơi trước khi đi thử vai mẹ phải báo cho con biết trước thời gian nha!”
Giang Thầm sợ cô quên nên đã viết lời nhắc vào giấy ghi chú rồi dán lên lịch trên bàn làm việc của Hồ Trân Trân.
[Hai ngày trước khi thử vai phải báo cho Tiểu Thầm biết!]
Lịch trên bàn làm việc của Hồ Trân Trân đến từ anime Magical Girl, nguyên bản là một khuôn mặt thiếu nữ rất xinh đẹp nhưng Tiểu Thầm đã dán giấy ghi chú lên che hơn phân nửa rồi.
Sau khi Giang Thầm dán giấy ghi chú lên thì mới nhận ra nhưng không kịp gỡ ra nữa rồi.
Cậu đã làm liều vẽ một khuôn mặt cười lên trên tờ giấy.
Điều này làm Hồ Trân Trân nhớ đến tài năng hội hoạ tuyệt đỉnh của Tiểu Kim, làm cô nhịn không được mà cười.
“Được, con cứ yên tâm mẹ không quên đâu.”
Giang Thầm nghe được lời đảm bảo của Hồ Trân Trân xong thì mới thành thật đi ngủ.
Hai ngày sau Hồ Trân Trân đã tiếp Chu tổng ngay tại văn phòng của mình.
Chu tổng đến bằng cả sự chân thành và chuẩn bị kỹ càng của mình.
Ông ta đã lập sẵn ngân sách dự toán, tính toán rõ ràng rành mạch số tiền và tỷ lệ đầu tư để đưa cho Hồ Trân Trân xem qua.
Bởi vì sự tồn tại của khoản đầu tư mười triệu tệ kia nên ông ta thấy khoản đầu tư một triệu tệ của mình khá nhỏ bé, cũng chẳng có ý nghĩ muốn khoa tay múa chân với đoàn làm phim, cố tình bày tỏ rõ thái độ của mình ngay từ đầu.
“Ngài cứ yên tâm Hồ tổng, tôi hiểu rất rõ những quy tắc khi làm phim, kiêng kị nhất chính là các nhà đầu tư khoa tay múa chân can thiệp vào nội dung kịch bản của phim.”
“Tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Với tư cách là một nhà đầu tư thì tôi chỉ đầu tư chứ không làm gì thêm.”
Thanh danh của ông ta ở trong nghành cũng khá tốt, Hồ Trân Trân cũng phải điều tra qua rồi mới chấp nhận khoản đầu tư của Chu tổng.
Sau khi gặp được người thật Hồ Trân Trân càng cảm thấy yên tâm hơn.
Khi chọn người hợp tác không chọn người quá thông minh cũng được, nhưng nhất định không thể chọn những người quá xảo quyệt.
Chỉ cần nhìn vào hợp đồng mà Chu tổng mang đến, Hồ Trân Trân cũng đoán được ông ta là người như thế nào rồi.
Nên cô cũng không do dự quá nhiều.
Sau khi luật sư xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì, cô liền vui vẻ ký hợp đồng, rồi nhờ thư ký in ra một bản nữa, một bản cô sẽ giữ một bản còn lại để ông ta mang về.
Chu tổng đã sớm nghe nói rằng Hồ Trân Trân là người làm việc rất nhanh nhẹn.
Nhưng ông ta cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy, cho dù người trong ngành có làm việc nhanh cách mấy cũng phải uống một ngụm rượu xem xét kỹ càng rồi mới ký tên xuống hợp đồng, hơn nữa còn phải mất thêm một khoảng thời gian để chứng thực hợp đồng.
Lần này ông ta bay một chuyến từ xa tới đây, vừa mới ngồi xuống ghế trong văn phòng của Hồ Trân Trân chưa kịp nóng ghế thì hợp đồng này đã ký xong rồi.
Này cũng quá nhanh rồi.
“Có điều này Hồ tổng, chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ?”
Lúc Chu tổng hỏi câu này thì cảm thấy có chút xấu hổ.
Dù sao mọi chuyện cũng bàn bạc xong rồi nên nói chuyện ăn uống hình như không thích hợp cho lắm.
Hồ Trân Trân cũng nhìn ra được sự bối rối của ông ta
Là do cô suy nghĩ không chu toàn, những người khác sẽ bàn chuyện làm ăn trên bàn ăn, vừa làm no bụng vừa bàn về làm ăn.
Đại khái là Chu tổng đã quen như vậy rồi nên khi lên máy bay đến đây chưa ăn một chén cơm nào cả, nên lúc này cảm thấy có chút đói bụng nhưng cũng cảm thấy xấu hổ khi hỏi câu này.
Cũng may Hồ Trân Trân đã mỉm cười và đồng ý.
“Đương nhiên rồi ngài đã vất vả đến đây một chuyến như vậy, tôi làm sao có thể không thực hiện tận tình nghĩa vụ của chủ nhà được chứ?”
Hồ Trân Trân đứng dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT