Cuối cùng Chu tổng cũng đạt được ước nguyện đầu tư vào bộ phim điện ảnh mới của Ảnh Thị Giang Hồ.

Nhắc mới nhớ đến, chuyện này có liên quan đến Lộ Dã.

Mỗi ngày Hồ Trân Trân đều nhận được rất nhiều lời mời kết bạn, người này lại lẫn vào người kia nên cứ thế cô cũng không để ý quá nhiều đến Chu tổng.

Hơn nữa trên mạng đang râm ran tin đồn về khoản đầu tư mười triệu tệ nên trong lòng Chu tổng có chút bồn chồn, không biết cô có nhìn trúng nhà đầu tư với số tiền 1 triệu như mình hay không nữa.

Ông ta không liên lạc được với Hồ Trân Trân nên dứt khoát đi đường tắt, thông qua một người quen ở trung gian để liên lạc với đạo diễn Lộ Dã.

Người trung gian này đã sắp xếp một bữa ăn tối để Lộ Dã và Chu tổng ăn một bữa cùng nhau.

“Đạo diễn Lộ, rất vui được gặp cậu tôi đã nghe qua tên câu từ lâu. Bộ phim Đồ Long rất hay, ngày nào con gái của tôi ở nhà cũng xem hết, mỗi lần đều nói hoàng tử nhỏ trong bộ phim này rất đáng thương.”

Chu tổng vừa ngồi vào bàn đã không ngớt lời khen ngợi.

Lộ Dã đã nhiều lần trải nghiệm qua những bữa tối bàn việc làm ăn của người trong giới rồi nên biết những lời này của ông ta đều là những lời khách khí nhưng vẫn tuỳ ý cười rồi đáp lại hai câu.

“Chu tổng quá khách khí rồi, ở trong giới này ông cũng rất nổi tiếng, chín trên mười dự án ông đầu tư đều thu được lãi rất lớn, tôi ngưỡng mộ còn không kịp ấy chứ.”

Những lời nói của Lộ Dã không có sai sự thật chút nào.

Tóm lại là bởi vì điều này nên Chu tổng rất nổi tiếng trong giới.

Ông ta chọn phim truyền hình và điện ảnh để đầu tư rất chuẩn, kịch bản nào ông ta coi trọng tám chín phần sẽ nổi tiếng, rất ít tác phẩm làm ăn thua lỗ.

Cho nên luôn có một nhóm người đầu tư theo dõi từng bước đi của Chu tổng ở phía sau, rồi cùng đầu tư vào những hạng mục mà ông ta tham gia.

“Đạo diễn Lộ cũng quá khách khí rồi tôi không tốt như mọi người ca tụng thôi, không phải lúc nào đầu tư cũng thành công đâu.”

Chu tổng cười ha hả nói vài câu.

Ông ta có một khuôn mặt khá phúc hậu làm người khác rất có thiện cảm, mới nói được mấy câu đã thu hút được rất nhiều người rồi.

Tuy đây giống như là một bữa tiệc rượu bàn chuyện kinh doanh, nhưng ông ta không cưỡng ép Lộ Dã uống rượu nên làm gia tăng hảo cảm không ít.

“Tôi hiểu được ý của Chu tổng, nhưng hiện tại kịch bản của chúng tôi còn đang ở trong giai đoạn chuẩn bị, trước mắt có cần nhà đầu tư hay không thì tôi cũng không biết, e rằng việc này ông chỉ có thể liên hệ với Hồ tổng thôi.”

Nói lâu như vậy Lộ Dã cũng hiểu được ý đồ của ông ta khi mời mình đến đây.

Nhưng vấn đề đầu tư không phải là chuyện anh ta có thể quyết định, trước đó Hồ Trân Trân chỉ tiết lộ rằng chỉ có cô đầu tư thôi nên Lộ Dã cũng đoán được ý của bà chủ mình, nên cũng không dám đáp ứng Chu tổng.

Chu tổng chính vì hiểu được điều này cho nên mới liên hệ với Lộ Dã.

“Đạo diễn Lộ thật ra tôi cũng muốn liên hệ trực tiếp với Hồ tổng, nhưng mấu chốt là Hồ tổng vẫn chưa chấp nhận lời mời của tôi.”

Lúc Chu tổng nói ra thì có chút ngượng ngùng.

“Lúc trước tôi có thêm Wechat của Hồ tổng nhưng chắc có lẽ cô ấy không có nhìn thấy cho nên đến bây giờ còn chưa chấp nhận.”

Hồ Trân Trân không dễ dàng chấp nhận lời mời kết bạn của người xa lạ.

Lộ Dã nghe được những lời này của Chu tổng nên cũng hiểu ông ta muốn gì.

Hoá ra không phải muốn thông qua mình để đi cửa sau đầu tư vào bộ phim này, mà là muốn mình làm cầu nối cho ông ta và Hồ tổng.

Lộ Dã không có đồng ý ngay, chỉ nói: “Ngài chờ một lát, tôi sẽ báo với Hồ tổng một tiếng bởi cô ấy là người khá chú trọng đến quyền riêng tư, tôi sợ nếu mình trực tiếp đưa số điện thoại của Hồ tổng cho ông thì lại tăng thêm độ hiểu lầm nữa.”

Chu tổng cũng tự nhiên mà nói: “Được.”

Lộ Dã đứng dậy đi đến một nơi khác để gọi điện thoại.

Khi gọi anh ta cố tình né sang một chỗ ít người làm cho Chu tổng có chút khẩn trương mà luôn chú ý đến tình hình bên đó, thậm chí ngay cả thở nhẹ nhàng cũng không dám.

“Được, miễn ngài không ngại là được rồi.”

Khi nghe những lời này của Lộ Dã thì ông ta cũng biết có điều gì đó xảy ra.

Quả nhiên chờ sau khi Lộ Dã cúp điện thoại rồi quay về chỗ cũ thì trực tiếp đưa số điện thoại của Hồ Trân Trân cho Hồ tổng.

“Hồ tổng nói rằng cũng đã nghe qua danh Chu tổng từ lâu rồi nên rất mong chờ một ngày nào đó được gặp mặt và bàn chuyện hợp tác.”

Chu tổng nghe vậy thì lập tức trở nên vui mừng hơn.

“Vậy thì tốt quá tôi sẽ tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với Hồ tổng.”

Hai người không ở cùng một thành phố cho nên nếu muốn bàn chuyện hợp tác thì buộc phải có một người bay đến thành phố người kia.

Chu tổng là người đưa ra lời đề nghị hợp tác nên theo lý mà nói ông ta sẽ chủ động bay đến thành phố S để gặp Hồ Trân Trân bàn chuyện hợp tác.

Hai người còn chưa có gặp mặt nhau lần nào nên Chu tổng định nói chuyện với cô qua tin nhắn một chút rồi sau đó liền bay đến thành phố S.

Ông ta có chút nóng lòng và mở điện thoại ra thì Chu tổng thấy Hồ Trân Trân đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình.

[Hồ tổng tôi đã ngưỡng mộ cô từ lâu nên rất mong có thể cùng cô bàn chuyện hợp tác lần này.]

Hồ Trân Trân lịch sự trả lời lại ông ta, Chu tổng biết gặp mặt thì dễ bàn chuyện hơn nên đã bàn sẵn thời gian với Hồ Trân Trân.

Chiều ngày hôm đó sau khi xác nhận rằng Hồ Trân Trân có thời gian rảnh Chu tổng lập tức mua vé máy bay và dành cả ngày để chuẩn bị đi đến thành phố S.

Tuy hai người nói không được mấy câu, nhưng ở trong mắt của Chu tổng mà nói đây chính là một khởi đầu tốt.

Có nhiều người muốn hợp tác với Hồ Trân Trân như vậy mà ông ta lại thành công có được cơ hội gặp mặt quý báu như vậy, chẳng lẽ còn không lợi hại hay sao?

Chu tổng cứ cười liên tục trong lòng không ngừng cảm ơn sự trợ giúp của Lộ Dã.

“Hôm nay thật sự cảm ơn cậu đạo diễn Lộ nếu không tôi thật sự không có cơ hội làm quen với Hồ tổng.”

Ông ta thật sự nghĩ như vậy nên kích động vỗ nhẹ vào lưng của Lộ Dã, nói lời cảm ơn với cậu ta.

“Về sau nếu đạo diễn Lộ thiếu đầu tư thì cứ nói với tôi, Chu tổng tôi đây chắc chắn sẽ giúp cậu.”

Tuy lời nói của Chu tổng khá hay nhưng cả hai người đều biết chuyện này không thể nào xảy ra.

Lộ Dã là đạo diễn làm việc dưới trướng Hồ Trân Trân sẽ gắn bó lâu dài với Ảnh Thị Giang Hồ là điều chắc chắn không thể thay đổi, nên trường hợp thiếu đầu tư chắc chắn sẽ không xảy ra với đạo diễn Lộ.

Nhưng Lộ Dã vẫn nhận ý tốt của ông ta.

“Cảm ơn Chu tổng đã chiếu cố tôi.”

Hai người nói chuyện khách khí vài câu rồi dùng bữa, trong lòng đều cảm thấy rất hài lòng.

Đúng là Hồ Trân Trân không từ chối bất cứ khoản đầu tư nào cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play