Cho nên mặc dù bây giờ chân bà rất đau nhưng bà không muốn đi bệnh viện, mặc kệ cho chậm trễ thời gian chữa trị bà cũng phải dẫn Bối Bối về nhà an toàn.

Có thể tin tưởng được hai cậu nhóc này không?

Bà còn chút do dự.

Giang Thầm hiểu bà đang cảm thấy do dự, nên đã chủ động nói: “Bà ơi, bà có thể kết bạn Wechat với chú Lưu, đợi sau khi chúng cháu mang Bối Bối về nhà an toàn xong, sẽ quay video gửi cho bà.”

Lúc này bà lão mới tin tưởng hai cậu nhóc này.

“Vất vả cho các cháu quá bà nhất định sẽ báo đáp.”

“Bối Bối ở trong phòng số tám mươi, đây là chìa khóa mở cửa.”

Sau khi bà lão đưa địa chỉ nhà của mình, Lưu An đã cẩn thận ghi chú lại trong điện thoại, hơn nữa hắn còn để lại số điện thoại của mình cho bà.

Lúc này bà mới cảm thấy yên tâm và chịu đi lên xe cứu thương để đi đến bệnh viện kiểm tra.

Giang Thầm và Từ Bác cùng nhau đi đến chỗ giữ thú cưng, tìm được cái phòng số tám mươi.

Ở trong cái phòng đang bị khoá lại ấy chính là một chú chó cỡ trung bình với bộ lông màu đen.

Chó rất cảnh giác với người lạ, đặc biệt là những người xa lạ mà muốn mang nó đi.

Giang Thầm cũng có nuôi Vượng Tài khi cậu mở cái phòng ra, thì con ch.ó đen đã sủa vài tiếng rất hung hãn, làm cậu nhanh chóng buông tay cầm ra.

Cậu nhìn về phía Từ Bác thì thấy Từ Bác đã sợ hãi đến mức trốn ở phía sau lưng chú Trương rồi.

Giang Thầm lại nhìn về phía Lưu An.

Mí mắt của Lưu An giật giật một cái, liền biết cậu chủ muốn hắn tới giải quyết việc này.

“Cậu chủ đưa chìa khoá cho tôi rồi cậu hãy lui ra phía sau rồi lại đứng gần chỗ chú Trương.”

Sau khi dặn dò xong thì Lưu An hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho hai chân mình không run rẩy.

Còn không phải chỉ là một con ch.ó thôi sao, thông thường chó chỉ sủa chứ không cắn, con ch.ó này sủa lớn tiếng như vậy chắc chắn không thể cắn người được!

Hắn tự an ủi mình ở trong lòng một câu, sau đó duỗi tay mở cửa phòng ra.

Cũng may là con ch.ó này không có cắn người.

Khi Lưu An dắt con ch.ó ra còn bật đoạn ghi âm của bà lão cho nó nghe.

Có thể là do nghe được giọng nói quen thuộc của chủ nhân mình nên nó đã bình tĩnh hơn, nó cũng không tấn công người xung quanh nữa, nhưng cũng chẳng chịu rời đi.

Khi Lưu An mang nó lên xe rồi đến biệt thự số bả như lời bà lão nói.

Người bảo mẫu ở trong nhà đã đi ra đón nó.

“Bối Bối!”

Khi cô ấy kêu một tiếng, nghe được giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình chú chó này mới quay đuôi đi vào nhà.

Giang Thầm chụp lại hình ảnh này rồi đem nó gửi cho bà lão.

Sau khi nhận được tin cúnn cưng của mình trở về nhà an toàn, lúc này bà lão mới yên tâm.

Bà lão mang họ Chử, trước mắt trong nhà chỉ có bà và người bảo mẫu trợ giúp bà trong việc sinh hoạt hằng ngày mà thôi.

Ngày thường cẳng chân của bà lão không tồi chút nào bởi vì bà cũng thường xuyên đi dạo một mình ở quảng trường, thường ngày cũng chẳng xảy ra việc gì nên người trong nhà không có cho người đi theo bà.

Không ngờ hôm nay bà lại bị ngã ở trung tâm thương mại.

Bảo mẫu cũng rất lo lắng khi nghe Lưu An nói rõ tình hình.

Người bảo mẫu là người làm cho ngôi nhà này ở bên cạnh bà lão hơn mười năm rồi nên có tình cảm rất khăng khít, nên khi nghe được tin bà lão bị té, người bảo mẫu đã cảm thấy lo lắng.

“Chuyện này tôi đã hiểu rõ rồi tôi sẽ gọi điện thông báo cho cậu chủ, hiện tại cậu ấy đang ở nước ngoài đi công tác nên không trở về nhà trong một khoảng thời gian.”

Người đàn ông mà bảo mẫu nhắc tới chính là con trai của bà lão.

Anh ta luôn đi công tác ở nước ngoài quanh năm nên ngày thường rất ít khi quay về nhà, nên chỉ có ông lão và bà lão sống ở nhà này mà thôi.

Năm trước ông lão đã qua đời để lại một mình bà lão sống một mình ở đây.

Vốn dĩ ban đầu cậu chủ muốn thuê thêm một người giúp việc đến chăm sóc bà lão, nhưng bà lại không muốn, nên trong nhà chỉ có một người bảo mẫu thường xuyên giúp lo việc ăn uống và dọn dẹp ngôi nhà.

Sau khi hiểu được mọi chuyện xảy ra, Lưu An đã gọi điện cho Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân không ngờ cô cho hai đứa trẻ ra ngoài chơi một chút mà chúng lại làm được một việc tốt như vậy, nên cô đã kêu Lưu An đưa điện thoại Giang Thầm rồi ở trong điện thoại khen ngợi hai đứa nhỏ vài câu.

Hiển nhiên Giang Thầm cảm thấy rất vui vẻ.

Từ Bác ở bên cạnh cậu cũng là lần đầu tiên làm việc này, sau khi được bảo mẫu cảm ơn vài câu cũng cảm thấy rất ngượng ngùng cùng một chút vui vẻ.

Cả hai đứa trẻ đều nở nụ cười có cảm giác rất thành tựu.

Sau khi quay trở lại trung tâm mua sắm Vạn Phúc vui chơi, hai đứa trẻ cũng vui vẻ hơn lúc trước rất nhiều.

Loại cảm giác thành tựu này có thể bồi dưỡng cách cư xử của trẻ, Hồ Trân Trân cũng không cố ý dạy Giang Thầm những điều này, nhưng hiện tại xem ra sau này khi Tiểu Thầm trưởng thành sẽ trở thành một người rất ưu tú.

Chuyện này đối với Hồ Trân Trân mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi.

Cô muốn khích lệ hai đứa nhỏ bằng cách nhờ Trần Khai chuẩn bị bảng trò chơi mà chúng rất thích.

Sau khi nhận thưởng thì Giang Thầm càng trở nên vui vẻ hơn.

Buổi tối cứ quấn lấy Hồ Trân Trân muốn cô kể chuyện cho cậu nghe thì mới chịu đi ngủ.

Lúc ở trong phòng thu âm nghe Tô Triệu thu âm, thì Hồ Trân Trân mới nhớ tới chuyện này, nhịn không được nên nhỏ giọng nói chuyện cùng Trần Khai.

“Chờ tới lúc album phát hành, nhớ rõ để giúp tôi một bản để đưa cho Tiểu Thầm, thằng bé rất thích bài hát này.”

“Vâng, bà chủ”, Trần Khai mỉm cười gật đầu.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn tới hiện trường nghe thu âm trực tiếp như vậy, nên lực chú ý đều tập trung vào những âm thanh mà lỗ tai mình nghe được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play