“Các hạ tìm lầm người rồi nơi này không có ai là Tuyệt Tình cả, chỉ có tôi một lão nhân nhàn rỗi ở đây mà thôi.”

Hai người đã từng hợp tác với nhau nên khi Mạc Yên thấy hắn sa sút như vậy liền nói.

“Trước khi Thiết Lam Tân chết, nàng đã từng được Cung thân vương mời đến chữa trị cho Vương phi, nàng là người có tấm lòng nhân hậu mặc dù biết bọn họ có ý đồ bất chính nhưng không thể không thấy c.h.ế.t mà không cứu được, hiện giờ thế giới này không còn yên bình nữa, nếu Thiết đại phu ở đây thì nàng sẽ không thờ ơ như vậy đâu.”

Tuyệt Tình nhìn mộ bia thật lâu: “Đúng vậy nàng sẽ không thờ ơ đứng nhìn như vậy.”

Giọng nói của hắn rất lạnh lùng mang theo sự châm chọc khó tả.

“Lam Tâm luôn nói nàng ấy là một người có ý chí sắt đá còn nói rằng Tuyệt Tình ta rất tàn nhẫn, hiện tại xem ra hai người chúng ta cả đời này đã định sẵn không đi cùng nhau đến suốt đời từ cái tên rồi.”

Dứt lời, hắn cười to hai tiếng nhấc đao lên rồi lập tức đi xuống núi.

Cảnh tượng này mau chóng biến mất sau đó ba chữ kết thúc phim xuất hiện.

Vương An An đang hưng phấn ngồi trước TV xem thật sự không thể tin được, chờ đến khi bài hát cuối phim vang lên thì mới tin rằng đây chính là đại kết cục của ‘Đồ Long’.

Cô ấy lập tức lao vào trang chủ chính thức của Đồ Long.

[Mau nói cho tôi biết đi, kết như thế này là còn phần hai phải không!]

Có rất nhiều người có chung suy nghĩ với cô ấy số lượng tin nhắn gửi đến Weibo chính thức của đoàn làm phim đã tăng từ hai con số lên ba con số rồi.

[Mau quay phần hai đi]

Weibo là nơi có tiếng nói cao nhất.

Nhưng đôi ngũ đoàn làm phim mà họ đang mong đợi vừa mới bước chân xuống xe buýt đi quay chương trình giải trí.

“Hồ tổng, chúng ta tới rồi.”

Chu Thanh Thanh người ngồi cùng cô đã kêu Hồ Trân Trân người đang ngủ mơ màng trên xe dậy.

Nơi ở do Phùng đổng cung cấp quả thật không tệ chút nào.

Được bao quanh bởi núi và sông đây là nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Hồ Trân Trân cũng tạm thời sắp xếp để tới đây tuy cô không phải người nổi tiếng nhưng độ nổi tiếng so với mấy diễn viên trong công ty thì lại cao hơn rất nhiều.

Trước khi bắt đầu quay chương trình giải trí vài ngày, Phùng tổng đã nài nỉ cô rất nhiều nên cô mới đồng ý đến đây chơi một ngày

Hồ Trân Trân mang theo tất cả nghệ sĩ trong công ty, còn mang theo cả Lôi Đào và Lộ Dã hai con người chưa tìm được linh cảm cho bộ phim mới đến đây.

Cô vừa mới tỉnh dậy nên vẫn còn chưa tỉnh táo lắm nên xuống xe sau mọi người.

Nhưng trước mắt cô tối om không thể nhìn thấy được phong cảnh tuyệt đẹp mà trước đây Phùng Dương đã từng khoác lác với cô đâu cả

“Hôm nay trời tối quá sao anh không bật đèn lên đi?”

Hồ Trân Trân lẩm bẩm một câu.

Lộ Dã ở phía sau cười đến ngất luôn rồi.

“Hồ tổng cô vẫn còn đang đeo kính râm đấy, không thấy tối mới là lạ đó.”

Giọng nói của anh ta lớn đến mức dọa những con chim đang đậu trên cây bay đi.

Những người khác không quá trắng trợn cười bà chủ mình như vậy, nhưng họ vẫn lén cười khúc khích kết hợp lại cũng giống như một tràng cười lớn.

Hồ Trân Trân bình tĩnh tháo kính râm xuống rồi quay đầu lại liếc Lộ Dã một cái

“Thị lực của đạo diễn Lộ tốt thật đấy.”

Lúc này Lộ Dã mới cảm nhận được sự nguy hiểm từ cô nên nhanh chóng giơ tay đầu hàng.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Câu nói tiếp theo của Hồ Trân Trân chính là: “Ở đây đều là những đồ sinh thái nguyên thuỷ, ngày mai tôi muốn ăn cá nên cảm phiền đạo diễn Lộ rồi.”

Cô hơi mỉm cười: “Ánh mắt của đạo diễn Lộ tốt như vậy thì chắc chắn sẽ bắt được rất nhiều cá cho mà xem.”

Không phải Hồ Trân Trân cố tình làm khó đạo diễn Lộ đâu.

Chỉ là do cô bị lệch múi giờ chưa quen được nên mới nói nhiệm vụ mà tổ chương trình giao với giọng điệu như vậy thôi.

Vốn dĩ lúc đầu tổ chương trình sắp xếp cho hai người Lộ Dã và Lôi Đào đi đến đó, nhưng nếu Hồ Trân Trân đã nói như vậy rồi, thì tổ tiết mục cũng thuận theo cô đem nhiệm vụ bắt cả giao cho một mình Lộ Dã vậy.

Chương trình giải trí ít nhất phải có mười tập.

Trong kế hoạch ban đầu của Phùng đổng thì có đến mười hai tập nhưng Hồ Trân Trân cảm thấy dài quá nên đã cắt bớt hai tập.

Trong mười tập này không phải lúc nào các diễn viên cũng phải có mặt ở đây.

Trong số bọn họ có người có lịch trình riêng cần đến phim trường thì cứ đi, có một số người phải tham gia mấy lớp học đào tạo diễn xuất thì ở lại khoảng ba ngày.

Còn lúc sau, sẽ có người từ công ty âm nhạc mới thành lập của cô tới hỗ trợ tất cả mọi người.

Trước khi chương trình này phát sóng, Hồ Trân Trân dự định sẽ chọn hai bài hát trong số đó để chế tác thành một album trước.

Ít nhất cũng phải có mức độ nổi tiếng nhất định để ratings sau khi lên sóng không đến mức quá tệ.

Nếu không tên Phùng Dương kia sẽ tiếp tục gọi điện thoại cho cô mất.

Hồ Trân Trân chỉ ở lại đây một ngày, chiều hôm sau cô đã về nhà từ sớm rồi.

Lúc trở về thành phố S vừa hay đúng giờ tan học của trường Giang Thầm nên cô quyết định đi đón cậu luôn.

Cô còn cố ý đào một gốc cây của một cây hoa nhỏ ở trong tổ chương trình để mang về làm quà cho Giang Thầm nữa.

Từ sau hoạt động trồng cây do trường tổ chức xong, hình như Giang Thầm rất có hứng thú với việc trồng cây nên vườn hoa của Hồ Trân Trân cũng có một người quản lý nhỏ đặc biệt chăm sóc chúng, thấy Giang Thầm hứng thú như vậy cô còn kêu người làm vườn để trống một mảnh đất nhỏ.

Mảnh đất đó chỉ có kích thước bằng một bàn cà phê nhỏ, là đặc biệt để dành cho Giang Thầm.

Hiện tại đã có cà chua và ớt rồi Hồ Trân Trân còn đặc biệt mua cho cậu hạt giống của hoa hồng.

Một đứa trẻ không quan tâm quá nhiều về việc khi hoa nở thì đẹp như thế nào đâu, mà chỉ cần cây do chính mình trồng nở hoa và kết trái thôi thì cũng đã hạnh phúc lắm rồi.

Khi Giang Thầm bước ra khỏi trường học thì vẻ mặt rầu rĩ có chút không vui, khi nhìn thấy Hồ Trân Trân ở trong xe thì cậu lập tức trở nên vui vẻ hơn.

“Mẹ ơi, mẹ đã về rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play