“Chuyện này còn phải hỏi tôi sao, các người muốn làm gì thì làm đi.”
Hôm nay tâm trạng của Triệu Hải không tốt lắm, khi nghe thư ký hỏi như vậy không nhịn được nữa mà nổi giận.
Ông ta cầm lấy điện thoại nhìn qua hotsearch một chút, sau đó nhanh chóng đưa qua quyết định.
“Cho dù đối phương có là Hồ Trân Trân thì sao, dù sao cô ta cũng chỉ là một người mới trong giới điện ảnh này mà thôi.”
“Nếu chưa có sức mạnh gì lớn mà muốn học những công ty khác tuyên truyền mạnh như vậy, thì chúng ta phải dạy cho cô ta biết một số quy cũ, đôi khi không phải có tiền là có tất cả đâu.”
Triệu Hải đã sớm không vừa mắt Hồ Trân Trân.
Tại bữa tiệc rượu vào buổi tối hôm đó, khi Hồ Trân Trân đi lên sân khấu và nói những lời đó, thì trong mắt ông ta hành động của cô là đang lấy lòng tất cả khán giả.
Nếu thật sự muốn làm ra một tác phẩm chất lượng, thì cứ tập trung làm tốt phần mình đi, làm gì cần phải để mọi người biết như vậy.
Còn không phải là do không nỡ để vuột mất sự nổi tiếng hay sao.
Triệu Hải nghĩ mình đã nhìn thấu được Hồ Trân Trân nên cười mỉa mai cô.
“Giới giải trí là một vòng tròn, mà ở nơi đó dù có tiền nhiều cũng chẳng có lợi ích gì cả, không có nhân mạch, không có tài nguyên thì cũng thành vô dụng mà thôi.”
Thư ký đứng ở bên cạnh, cúi đầu im lặng nửa lời cũng không dám lên tiếng.
Chờ Triệu Hải phát tiết xong cô thư ký mới cẩn thận hỏi: “Triệu tổng, ngài có muốn tiến hành công tác phòng bao bộ phim này không?”
Triệu Hải không một chút do dự: “Đương nhiên tôi muốn rồi, nếu Hồ Trân Trân đã muốn ném tiền của mình thì cứ cho cô ta ném đi, cho thuỷ quân đăng mấy tin tức xấu ở dưới phần bình luận của hotsearch đó đi, tôi không tin có nhiều bình luận tiêu cực như vậy mà bộ phim này vẫn có thể nổi tiếng được.”
“Không phải cô ta nói muốn làm ra bộ phim chất lượng sao? Nếu bộ phim đầu tiên mà điểm đánh giá dưới sáu, thì chắc hẳn công chúng sẽ thất vọng lắm.”
Nói xong Triệu Hải cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ông ta liếc mắt ra hiệu cho thư ký: “Còn không mau đi đi.”
Thư ký nghe xong những lời này cũng vội vàng rời khỏi văn phòng, bắt đầu đi thông báo quyết định của Triệu tổng đến các vị lãnh đạo khác.
Sau khi hoàn thành công việc cô ấy nhìn không được mà bĩu môi.
“Làm nhân viên dưới trướng Triệu tổng chưa nói đến việc tăng ca thì mình còn phải chịu đựng tính tình của ông ta nữa, nếu không phải vì tiền lương cao thì cô không muốn ở lại cái công ty đáng kinh tởm này đâu.”
“Thật tuyệt nếu có thể gặp được một người chủ bình thường.”
Cô thư ký thở dài tiếp tục làm việc của mình.
Công ty truyền thông Giai Nhân cũng là công ty đứng số một số hai trong giới giải trí này, quản lý hàng trăm nghệ sĩ, bao gồm cả các minh tinh tuyến một tuyến hai.
Cũng chính vì lý do này, mà Triệu tổng đã trở thành một trụ cột vững chắc của giới giải trí này.
Bên kia, Ảnh Thị Trung Nam cũng đã nhận được tin tức này.
“Lý tổng, nghe nói công ty truyền thông Giai Nhân sẽ tiến hành thủ đoạn phòng bạo với bộ phim Đồ Long.”
Nếu tin tức này đã truyền đến tai ông ta, thì xem ra công ty truyền thông Giai Nhân cũng chẳng muốn che giấu ý đồ của mình, đây rõ ràng là muốn giao chiến cùng Hồ Trân Trân đây mà.
Khóe miệng của Lý tổng nhếch lên, thư thái châm một điếu xì gà.
“Xem ra lão già họ Triệu kia vẫn còn ung dung nên chưa quan sát kỹ tình hình mà quyết định trực tiếp ra tay luôn.”
Ảnh Thị Trung Nam và truyền thông Giai Nhân đã là đối thủ của nhau từ rất lâu rồi.
Trong mấy năm nay không ít lần Lý tổng bị Triệu tổng chèn ép, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội để chê cười Triệu Hải rồi.
Nói thật thì Lý tổng cũng không hiểu rõ Hồ Trân Trân cho lắm.
Sự hiểu biết của ông ta với Hồ Trân Trân chỉ dừng lại ở trên những hotsearch, cùng với việc khi phát sóng trực tiếp khi cô đưa ra hai bức tranh cổ.
Những người có thể trực tiếp đưa ra những thứ quý giá như vậy thì không phải là người đơn giản.
Một gia đình giàu có kín tiếng như vậy mà có thể duy trì đến đời thứ năm.
Cho dù người lớn trong nhà đã qua đời hết thì cũng không thể xem thường được.
Những lần trước tuy Hồ Trân Trân chỉ mới ra tay một chút nhưng cũng đủ để chứng minh năng lực của cô rồi nên Lý tổng rất cẩn thận đem những điều này khắc sâu trong lòng, để không đắc tội cô.
Không nói đến những chuyện khác chỉ riêng chuyện chuyển nhượng chủ sở hữu của thương hiệu lâu đời Kỷ Tiên Sinh thôi thì cũng đủ thấy được năng lực của cô rồi.
Nếu là những người khác thì đây là chuyện không thể nào.
Nhưng Hồ Trân Trân lại làm được.
Đây không phải chuyện có thể giải thích bằng vài chữ được, Lý tổng chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất chính là nguồn nhân mạch của nhà họ Hồ.
Hồ Trân Trân chính là người thừa kế của gia đình quyền lực đó.
Nhưng chưa có ai điều tra được khối tài sản của nhà họ Hồ đáng giá bao nhiêu, có lẽ nhà họ Hồ giàu có hơn nhiều so với những gì họ nghĩ.
Có thể những năm trong chiến tranh không hề làm mất đi người thừa kế của gia tộc ngược lại chiến tranh đã làm nhà họ Hồ sống ẩn mình hơn, nên quyền lực của họ lớn đến mức nào thì không ai biết rõ.
Cũng chính vì suy nghĩ này nên vào buổi tiệc tối hôm đó, Lý tổng mới khách khí với Hồ Trân Trân như vậy.
Hiện tại thấy Triệu Hải liều lĩnh ra tay với Hồ Trân Trân như vậy, Lý tổng cũng băn khoăn suy nghĩ rất nhiều trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT