Cô ấy nhớ rõ lúc nãy trong đại sảnh có thấy được bóng dáng của chị Hồ, chắc chắn chị Hồ đang ở trong tòa nhà này.
Nếu có thể trực tiếp đem nhân tài giới thiệu cho chị Hồ thì tốt rồi.
Cô ấy cảm thấy có chút tiếc nuối, mở diễn đàn fans ra, trò chuyện với anh chị em trong nhóm vài câu.
Không nghĩ tới vừa mới kể xong sự tình, thì liền có người trong diễn đàn nhắn lại.
[Tôi có thể liên hệ được với chị Hồ! Cô nói diễn viên kia thực sự rất ưu tú sao?]
!!!
Vậy mà có người trong nhóm biết chị Hồ sao!
Cô ấy cũng có chút khiếp sợ nhưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái của mình.
[Thật sự rất ưu tú luôn đấy, là diễn viên diễn vai Tiểu Thần Long Nữ Chu Thanh Thanh đấy!]
Tiểu Thần Long Nữ sao, đây chính là bộ phim thơ ấu của bọn họ đây mà.
Trương Hổ vừa nghe vậy liền hăng hái, đem tin tức này chuyển cho Hướng Vũ.
[Anh Vũ, cả đời này em chưa từng cầu xin anh, lần này xin anh hãy chuyển tin nhắn này cho chị Vi đi, để chị Vi đề cử với chị Hồ một chút cũng được!]
Phản ứng đầu tiên của Hướng Vũ chính là phản đối.
[Có cái rắm, hôm qua cậu còn cầu xin tôi dẫn cậu đi gặp chị Hồ nữa chứ.]
Ai mà từ chối được yêu cầu của người anh em tốt của mình cơ chứ, nên Hướng Vũ vẫn quyết định gọi cho chị mình một chút.
Tại tầng cao nhất của toà nhà.
Hồ Trân Trân vừa ngồi vào cái ghế của mình được một chút, còn chưa kịp uống một ngụm nước thì Hướng Vi đã gọi điện đến.
“Này?”
“Người này có thật sự ưu tú như vậy không? Mà làm cho Hướng tổng đích thân gọi điện đến đề cử với tôi vậy chứ.”
“Là do em trai của tôi đề cử.”
“Được rồi, tôi sẽ chú ý đến, nhất định không để cậu lãng phí cuộc gọi này đâu.”
Sau khi ngắt điện thoại xong, Hồ Trân Trân liền đứng lên.
“Trần Khai, anh ở văn phòng chơi cùng Tiểu Thầm một lát.”
Với cương vị là một người quản gia tận tâm hắn liền hỏi: “Bà chủ có cần tôi giúp gì không?”
Hồ Trân Trân xua tay, nở một nụ cười với ngữ khí có chút mờ ám.
“Đại khái là tôi đi mở cửa sau, một chút tôi quay lại liền.”
Hành vi này được gọi là đặc cách trúng tuyển.
Khi Trần Khai hỏi, Hồ Trân Trân không thể tìm được từ thích hợp để hình dung, nên dứt khoát nói đi cửa sau luôn.
Nhưng thật ra, cô không có trực tiếp tuyển thẳng Chu Thanh Thanh.
Nếu đã là một con ngựa chiến, thì phải đi được đường dài.
Rốt cuộc thực lực của Chu Thanh Thanh tới đâu, thì cũng phải nhìn qua mới biết được.
Hồ Trân Trân sẵn sàng cho Chu Thanh Thanh một cơ hội được đích thân cô phỏng vấn.
Nếu đúng là cô ấy ưu tú như những gì mà Hướng Vi đã nói, thì Hồ Trân Trân sẽ không ngần ngại mà chọn cô ấy ngay, còn nếu cô ấy chỉ có tiếng chứ không có miếng, thì cho dù có bao nhiêu người đề cử khen ngợi đi chăng nữa thì Hồ Trân Trân cũng không suy xét đến cô ấy.
Vì tránh để người khác thấy được cô muốn đặc biệt phỏng vấn cô ấy, Hồ Trân Trân còn cố ý nhìn thoáng qua danh sách những người phỏng vấn hôm nay.
“Đã thống kê được có bao nhiêu người có kinh nghiệm trong buổi phỏng vấn hôm nay chưa?”
Chị gái nhỏ ở quầy lễ tân cũng đã thống kê xong rồi, đưa cho Hồ Trân Trân một tờ giấy ghi chú.
“Hồ tổng, tạm thời chỉ tìm ra được những người này mà thôi.”
“Được vậy là đủ rồi, phiền cô kêu những người này đến gặp tôi, tôi sẽ đích thân phỏng vấn bọn họ tại phòng học diễn xuất ở tầng năm.”
“Vâng, thưa Hồ tổng!”
Chờ Hồ Trân Trân đi rồi, chị gái nhỏ ở quầy lễ tân mới thở phào một hơi.
Đồng nghiệp đứng bên cạnh cô ấy là nhân viên của công ty Hồ Trân Trân từ nơi khác chuyển đến đây, thấy dáng vẻ của cô ấy như vậy, liền bật cười.
“Đừng có khẩn trương như vậy, Hồ tổng không đáng sợ như vậy đâu.”
Mấy ngày nay ba cô gái làm ở quầy lễ tân cũng đã dần quen thuộc với nhau hơn, sau khi được đồng nghiệp an ủi, cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Không phải tôi sợ Hồ tổng, mà là do đãi ngộ của Hồ tổng dành cho nhân viên quá tốt, nên khi đối diện với ngài ấy tôi mới khẩn trương như vậy.”
Cô gái ở quầy lễ tân đứng dậy với danh sách trên tay.
“Công ty trước của tôi còn trừ luôn tiền bảo hiểm nữa kìa, vừa nhìn thấy tên quản lý là tôi chỉ muốn chửi ông ta, tạm thời không nói nữa, tôi đi gọi những người trong danh sách này đây.”
Tòa nhà này có đến ba mươi tầng, cứ mỗi một tầng lại có một nhiệm vụ khác nhau.
Đây là lần đầu tiên nhân viên lễ tân đến khu giải trí ở tầng ba, vừa bước vào cửa cô ấy nhịn không được mà liếc nhìn cơ sở vật chất ở đây, xem đến mức hoa cả mắt làm xém chút nữa cô ấy quên mất nhiệm vụ của mình khi đến đây.
Chờ đến khi những người đang nghỉ ngơi trong phòng để ý nhìn qua, thì nhân viên lễ tân mỉm cười nói: “Số 105 Vu Tiền, số 251 Chu Thanh Thanh, số 188 Lưu Trân, số 239 Lí Lạc Việt, mời mọi người đi cùng tôi lên tầng năm để tiến hành phỏng vấn.”
Ở đây có đến mấy trăm người đang ngồi chờ đợi, nhưng cô ấy chỉ đọc có bốn cái tên.
Không chỉ những người bị nhân viên lễ tân gọi cảm thấy lo lắng, mà những người không được gọi tên cũng cảm thấy lo lắng theo.
“Người đẹp, có thể cho tôi hỏi tại sao lại đột ngột đổi địa điểm phỏng vấn được không?”
Người phỏng vấn đang ngồi gần cửa nhịn không được mà hỏi một câu.
“Vì số người đến phỏng vấn quá nhiều, nên Hồ tổng quyết định cô ấy sẽ đích thân phỏng vấn nhóm diễn viên.”
Đây cũng chẳng phải bí mật gì, có lẽ lát nữa cũng sẽ vào gọi những người tiếp theo, nên nhân viên lễ tân quyết định nói thẳng luôn.
Vậy mà được đích thân Hồ Trân Trân phỏng vấn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT