Việc xây dựng và tu sửa khu phim trường phía Tây cũng đã hoàn thành rồi, có thể bắt đầu đi vào hoạt động.
Đội thi công lại tiếp tục khai phá dãy núi nhỏ mà Hồ Trân Trân nhận được, điều này cũng không ảnh hưởng gì đến khu phim trường phía Tây đã xây dựng xong cả.
Chỉ cần Lộ Dã chọn được được diễn viên và tuyển chọn xong tất cả nhân viên của đoàn làm phim, thì có thể khai máy bất cứ lúc nào.
“Vậy thì đi xem chút đi.”
Dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên công ty sản xuất, Hồ Trân Trân đã xem qua kịch bản và có rất nhiều kỳ vọng vào bộ phim này nên càng có hứng thú hơn.
“Tiểu Thầm đã dậy chưa?”
Hồ Trân Trân rửa mặt sạch sẽ xong thì ra khỏi phòng, hỏi Trần Khai một câu.
“Cậu chủ đã dậy rồi, ngài có muốn tôi gọi cậu chủ không?”
Hồ Trân Trân còn chưa trả lời thì Giang Thầm đã xuất hiện trong phòng ăn rồi.
“Mẹ ơi, con ở đây này.”
Cậu ôm Rilla chui ra từ dưới gầm bàn ra: “Con đang chơi trốn tìm cùng với Rilla.”
Đã hai ngày Giang Thầm không ra ngoài mà ở trong nhà chơi đến chán luôn rồi.
Hồ Trân Trân xoa xoa đầu cậu: “Hôm nay con muốn đi cùng mẹ đến công ty không?”
Giang Thầm đã sớm nghe nói đến công ty của Hồ Trân Trân, nhưng cậu còn chưa tận mắt thấy lần nào nên hai mắt lập tức sáng lên.
“Dạ con muốn đi.”
Hồ Trân Trân vừa nói muốn dẫn cậu ra ngoài, thì Giang Thầm đã lập tức chạy đi chuẩn bị rồi.
Không cần ai nhắc nhở, cậu đã nhanh chóng về phòng thay quần áo rồi.
Hồ Trân Trân mới vừa ăn sáng xong, thì đã thấy Giang Thầm chuẩn bị xong, mong chờ được ra khỏi nhà rồi.
Đúng là mấy đứa trẻ vẫn luôn tràn đầy năng lượng như vậy.
Hồ Trân Trân từ từ ăn thêm hai quả việt quất, rồi đưa nước việt quất dì bảo mẫu mới xay xong đưa cho Giang Thầm.
“Tiểu Thầm, con ngồi đây uống nước trái cây một chút đi, mẹ lên chuẩn bị một chút rồi xuống liền.”
Sau khi sắp xếp xong cho con trai mình, thì Hồ Trân Trân lên lầu thay quần áo.
Cô đã sớm chuẩn bị tinh thần trước rằng sẽ có rất nhiều người đứng ở lối vào công ty, nhưng khi đến nơi cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy nhiều người đang đứng ở đại sảnh lầu một như vậy.
Người nhiều đến mức không còn chỗ ngồi luôn rồi.
Chỉ có số ít người có ghế nên mới có thể ngồi nghỉ ngơi, còn đa số những người còn lại đều đứng chờ đến lượt phỏng vấn.
Hồ Trân Trân kéo mắt kính xuống nhìn rồi cau mày.
“Trần Khai, chắc hẳn trên tầng ba vẫn còn ít chỗ trống đúng không, cho người dẫn những người chưa tới lượt phỏng vấn lên đó nghỉ ngơi đi.”
Mọi người cứ đứng như thế hoài, Hồ Trân Trân chỉ nhìn thôi mà cũng thấy mệt rồi.
Nếu để cô đứng nguyên một buổi sáng như vậy, thì e rằng cô chẳng còn tâm trạng đâu mà phỏng vấn luôn ấy chứ.
Cô muốn thuê người khác làm việc, chứ không phải tìm người làm nô lệ đâu, không cần thiết chỉ vì một buổi phỏng vấn mà làm mọi người mệt mỏi như vậy.
Trần Khai hiểu được ý của cô, nên lập tức đi tìm người quản lý để sắp xếp mọi chuyện.
Công ty mới vừa thành lập, nên những người ở đây vẫn chưa hiểu tính cách của Hồ Trân Trân cho lắm, cho dù có chuyện gì đều thích dùng tư duy để làm mọi việc.
Mấy thủ đoạn hành hạ mọi người như vậy chính là thứ mà Hồ Trân Trân khinh thường nhất.
Ban quản lý tuyển dụng nhân viên vẫn giữ nguyên những quan niệm cũ, không dám tùy ý sử dụng đồ của công ty, nên mới tạo ra cục diện như thế này.
Làm mấy trăm người phải đứng tại chỗ như thế này, mà cũng chẳng có ai dẫn bọn họ đi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Khi vừa nhìn thấy tình trạng như thế này, Trần Khai liền biết chắc chắn rằng bà chủ sẽ không hài lòng.
Quả thực là như vậy bà chủ vừa mới nhìn vài giây, liền kêu hắn đi giải quyết vấn đề này.
Ở tầng ba của toà nhà, bởi vì vách tường ở đây vẽ quá xấu, nên vẫn chưa nghĩ ra làm gì ở chỗ này.
Hồ Trân Trân liền biến nó thành khu thể thao giải trí.
Mỗi khi nhân viên mệt mỏi, họ đều có thể lên tầng ba để thư giãn một chút
Một phần ba diện tích của căn phòng đều được dùng để làm phòng tập thể thao, còn không gian còn lại, là nơi mọi người có thể thư giãn mọi người có thể đọc sách uống trà và trò chuyện với nhau ở đấy.
Trên kệ sách còn có các trò chơi và board game, khi nghỉ trưa mọi người có thể đến đây và chơi những trò chơi này.
Ở trong góc còn có hai phòng đơn đặc biệt được ngăn cách nhau.
Khi cánh cửa mở ra, để lộ bàn chơi mạt chược ở bên trong.
Trong thời gian nghỉ ngơi Hồ Trân Trân thật sự không giới hạn nhân viên vui chơi giải trí, thậm chí còn sẵn sàng cung cấp phương tiện vui chơi cho mọi người nữa.
Đáng tiếc công ty chỉ mới đi vào hoạt động được mấy ngày thôi, nên cũng chưa có nhiều người dám đến khu giải trí chơi, bàn mạt chược vẫn còn trống trơn, các thiết bị dụng cụ của phòng tập thể thao cũng chưa có ai đụng đến.
Lúc Trần Khai đi tìm quản lý, thì vị này rất hoảng sợ.
“Có chuyện gì sao? Anh Trần.”
Ai cũng biết Trần Khai là quản gia riêng của bà chủ, nên rất tôn trọng Trần Khai.
“Ý của bà chủ là muốn dẫn những người chưa phỏng vấn lên tầng ba nghỉ ngơi trước, để những người phỏng vấn đứng chờ như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của họ.”
Người quản lý Trần Khai gặp tên là Tiền Đa, là người quản lý của bộ phận nhân sự và lễ tân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT