Lòng tự trọng đáng thương của người đàn ông hoàn toàn bị đánh tan, tức giận muốn động thủ.

Ông ta cũng biết rằng bản thân không có lợi thế trước mặt một người cao lớn như Lưu An, vì vậy ông ta thừa dịp hai người không phản ứng, giơ tay lên chạy tới trước Hồ Trân Trân.

Nụ cười trên mặt Lưu An lập tức biến mất.

Hồ Trân Trân thậm chí còn không nhìn rõ động tác của hắn, người đàn ông trung niên bụng bia kia đã bị đè xuống đất.

Động tác của hắn có hơi mạnh mẽ, tay áo vest hơi bị xốc lên một chút, Hồ Trân Trân nhìn thấy hình xăm màu xanh trên cánh tay Lưu An.

Xem ra chàng trai này khi con trẻ cũng đã từng lăn lộn trong xã hội.

Người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất giãy giụa một lúc nhưng vẫn không thoát khỏi tay của Lưu An, lập tức thay đổi thái độ.

"Tôi sai rồi, tôi thật sai rồi, tôi không nên động thủ với phụ nữ."

Tuy nhanh chóng nhận lỗi, nhưng thật đáng tiếc không có sự chân thành.

Trước cổng trường có người ra người vào, lũ trẻ cũng liên tục đi ra khỏi cổng trường.

Hồ Trân Trân không có ý định để mọi người vây xem, cô gật đầu với Lưu An, ý bảo hắn buông tay ra.

"Con của ông chắc cũng đang học ở trường này, làm một người cha phải biết cách cư xử, đừng đến lúc đó để đứa trẻ học tiểu học còn dạy dỗ ngược lại ông." Hồ Trân Trân dừng một chút, rồi lộ ra một nụ cười: "Như vậy thì rất xấu hổ.”

Đằng sau người đàn ông, cậu học sinh tiểu học đeo cặp trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.

"Ba ơi, ba đang làm gì vậy?"

Người đàn ông từ mặt đất đứng lên, đỏ lên quay đầu giải thích với con trai: "Hiểu lầm, ba và dì này có chút hiểu lầm mà thôi.”

Ông nhanh chóng kéo con trai mình đi xa.

Khi Giang Thầm đến, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng người đàn ông rời đi.

Hồ Trân Trân nhìn thấy cậu, đôi mắt lập tức sáng lên: "Tiểu Thầm, đằng sau là bạn của con sao?”

Giang Thầm quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Hứa Gia Nghĩa và Vương Hạo đi theo phía sau cậu.

"Các cậu?"

Cậu vừa mới mở miệng hỏi, nước mắt Hứa Gia Nghĩa lại rơi.

Vương Hạo nhìn thấy thế thì trợn tròn mắt: "Lại nữa, cậu đã khóc cả ngày rồi, đây cũng không phải mẹ cậu, cậu khóc cái gì chứ?”

Hôm nay Giang Thầm cũng chú ý tới ánh mắt của Hứa Gia Nghĩa thỉnh thoảng nhìn cậu, chẳng qua cậu vẫn không rõ vì sao Hứa Gia Nghĩa lại khóc.

Bây giờ Hứa Gia Nghĩa đi theo cậu, còn khóc lóc trước mặt mẹ kế, Giang Thầm lập tức trở nên căng thẳng, lo lắng.

Cậu ấy muốn gì?

Dưới ánh mắt lo lắng của Giang Thầm, Hứa Gia Nghĩa đi tới trước mặt Hồ Trân Trân nói: "Dì nhất định phải đối xử tốt với bạn học Giang Thầm, hai người nhất định phải sống hạnh phúc.”

Nói xong cậu bé một tay lau nước mắt, vừa khóc vừa chạy đi.

Để lại Hồ Trân Trân và Giang Thầm bối rối nhìn nhau.

"Tiểu Thầm, bạn học của con bị làm sao vậy?"

"Con không biết", Giang Thầm gãi gãi đầu: "Có lẽ cậu ấy bị đa sầu đa cảm.”

Vương Hạo còn chưa kịp rời đi nghe thấy vậy thì giật giật khóe miệng: "Không phải, chỉ là trí tưởng tượng của cậu ấy quá phong phú, hôm nay thật xin lỗi dì, cháu sẽ nói với mẹ Hứa Gia Nghĩa để cậu ấy xem ít phim truyền hình lại!”

Tên kia cũng thật sự là, Giang Thầm không phải rất hòa thuận với người mẹ kế xinh đẹp sao, cũng không biết Hứa Gia Nghĩa suy nghĩ lung tung cái gì.

Vương Hạo ngoan ngoãn lịch sự chào tạm biệt Hồ Trân Trân: "Tạm biệt dì, hẹn gặp lại bạn học Giang Thầm.”

Cậu bé quay đầu đi rồi bước lên một chiếc ô tô màu đen, Hồ Trân Trân mơ hồ nhìn thấy gương mặt đứa bé tên Hứa Gia Nghĩa qua cửa kính.

Cô xoa đầu Giang Thầm một cái: "Xem ra Tiểu Thầm nhà chúng ta ở trường cũng có bạn tốt!”

Giang Thầm: Mẹ nhìn thấy từ đâu vậy?

Trông cậu với họ có giống bạn tốt không?

Giang Thầm giơ bàn tay lên đếm xem hôm nay cậu đã nói bao nhiêu câu với hai người bọn họ.

"Một câu, hai câu, ba..."

Những ngón tay ngắn của trẻ con trống giống như củ cải trắng nõn, lần lượt gập lại, trông rất đáng yêu.

Hồ Trân Trân bị đáng yêu của cậu mê hoặc, ngồi xổm xuống: "Tiểu Thầm đang đếm cái gì vậy, mẹ cũng giúp con đếm có được không?”

"Tổng cộng con nói với bọn họ mười lăm câu."

"Hả?" Hồ Trân Trân phải mất một lúc mới hiểu: "Là hôm nay con mới nói mười lăm câu sao?”

Giang Thầm lắc đầu.

Hồ Trân Trân càng kinh ngạc hơn: "Là tổng cộng số câu nói với hai bạn học kia sao?”

Lần này cậu gật đầu.

Hồ Trân Trân không khỏi có chút lo lắng, trong ấn tượng của cô, trẻ con luôn tràn đầy năng lượng và thích luyên thuyên, sao con nhà mình lại nói chuyện ít như vậy?

"Tiểu Thầm, con không thích nói chuyện ở trường học sao?"

Giang Thầm cẩn thận suy nghĩ một chút, đáp: "Không có gì để nói.”

Vẻ mặt của cậu bình tĩnh, rõ ràng là thật sự cảm thấy như vậy.

Hồ Trân Trân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô lại có cảm giác khó giải quyết.

Nhiệm vụ của cô chính là muốn Giang Thầm chủ động giới thiệu cô với người khác, nếu cậu không thích nói chuyện, độ khó của nhiệm vụ lập tức lớn hơn.

"Tiểu Thầm à, đây là lần đầu tiên mẹ đến trường đón con."

Hồ Trân Trân mở miệng thăm dò.

"Nếu như gặp được bạn bè, Tiểu Thầm giới thiệu cho mẹ quen với nha, cũng giới thiệu cho bạn con với mẹ, có được không?"

Sự mong đợi trong mắt cô không thể lừa dối.

Giang Thầm cũng đột nhiên căng thẳng, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền.

Cậu phải làm gì đây? Mẹ kế hình như rất chờ mong được quen biết với bạn bè của cậu, nhưng hình như cậu không có bạn bè...

Bên cạnh có một chiếc xe thương vụ thoải mái, Từ Bác từ trong cổng trường đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đứng bên cạnh xe thể thao.

Đây không phải là cậu bé mà cậu đã gặp ngày hôm đó sao?

Cậu bé kích động chạy tới: "Này, lại gặp được cậu, lần này cậu cùng chúng tớ chơi robot đại chiến đi!”

Giang Thầm còn chưa nhớ được cậu bé đó là ai, sau khi nghe được lời này theo bản năng trả lời một câu.

"Tôi không làm tiến sĩ tháp quái vật."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play