“Trong giới kinh doanh mà nói, mọi người sẽ không quan tâm đến tiền bối hay hậu bối mà chỉ có thể có hai loại người đó là người thành công và người thất bại. Cũng vừa hay tôi là một người khá thành công nên mới có thể ngồi ở đây với các vị.”

“Chắc hẳn có nhiều người ở đây cũng thắc mắc tại sao tôi lại đến đây đúng không? Mọi người nghĩ không sai đâu tôi vừa mới mở một công ty giải trí tên là Ảnh Thị Giang Hồ.”

Hồ Trân Trân nhún vai khi thấy ở phía xa có nhiều người đang bật camera lên thì cô lại càng thoải mái hơn.

“Tôi có thể tự tin mà nói rằng trong tương lai công ty Ảnh Thị Giang Hồ của tôi sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm của các vị”

Dưới sân khấu Trần Chi không nhịn được mà lén quan sát biểu cảm của những ông lớn trong giới điện ảnh, lá gan của Hồ Trân Trân này cũng lớn thật đấy, dám nói thẳng ra mấy lời khiêu khích như vậy.

Cô ta ngay lập tức tập trung lên sân khấu để xem kịch hay.

Hiển nhiên, không chỉ có một người có cùng suy nghĩ này với Trần Chi.

“Tôi không biết được mỗi năm công ty của những vị ở đây có thể sản xuất ra được bao nhiêu bộ phim truyền hình, điện ảnh chất lượng, nhưng tôi dám khẳng định một điều, mỗi một tác phẩm được sản xuất bởi Ảnh Thị Giang Hồ đều sẽ vượt trên cả mong đợi.”

“Chỉ cần cho tôi một khoảng thời gian thì tôi sẽ vượt qua các vị ngay lập tức.”

“Nói đến đây có lẽ sẽ có nhiều vị cười nhạo tôi, nói tôi còn trẻ mà đã kiêu ngạo như vậy.”

Khi Hồ Trân Trân nói câu này, thậm chí có nhiều người hét lên một câu “Đúng vậy” để đáp lại cô.

Khi nghe câu đó cô không tức giận mà còn cười vui vẻ.

“Vâng đúng vậy tôi đúng là một người trẻ tuổi ngông cuồng đấy, bởi suy cho cùng tôi cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi, mà chắc hẳn cũng sẽ có những lúc ngông cuồng như vậy đấy, nếu lúc này tôi không làm chuyện này thì chẳng có ai làm thay tôi cả.”

Hồ Trân Trân rất hiểu bản thân mình.

“Khác với những người chủ khác tôi có một ưu điểm vượt trội hơn, đó chính là không sợ thiếu tiền.”

Cô dang rộng hai tay làm ra bộ dáng rất tự tin.

“Cho dù có mất bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ tiếp tục đầu tư vào Ảnh Thị Giang Hồ, bởi tôi muốn công ty của mình sản xuất ra những tác phẩm chất lượng nhất, đồng thời cũng muốn bồi dưỡng ra những người đạo diễn biên kịch và những diễn viên tốt nhất.”

“Tôi muốn mang đến cho những khán giả của mình một bữa tiệc hình ảnh tuyệt vời nhất, làm cho mỗi khán giả sau khi xem xong những bộ phim do công ty chúng tôi sản xuất đều không ngớt lời khen.”

“Cho nên từ giờ trở đi Ảnh Thị Giang Hồ luôn hoan nghênh những diễn viên thực lực, hoan nghênh những biên kịch tâm huyết với từng tác phẩm của mình và cả những đạo diễn luôn muốn tạo ra những tác phẩm chất lượng gia nhập công ty chúng tôi.”

Khi nói ba câu này Hồ Trân Trân nhìn thẳng vào camera.

Cô không phải một diễn viên chuyên nghiệp nên chưa từng học qua cách giao tiếp bằng ánh mắt với camera là như thế nào.

Nhưng có một số người sinh ra đã có một cảm giác rất nhạy với camera, họ biết làm thế nào để phát huy sức hấp dẫn của mình trước máy quay.

Vừa hay Hồ Trân Trân chính là người có cái năng lực này.

Trần Chi ngồi ở dưới nghe xong những lời này, nụ cười trên mặt liền biến mất.

Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, vốn dĩ lúc nãy xung quanh đây có rất nhiều ánh mắt không mấy hài lòng với Hồ Trân Trân nhưng lúc này toàn bộ ánh mắt đó đã biến mất.

Nếu ngu ngốc đến mức nói ra những lời khiêu khích với những vị tiền bối trong nghề thì đương nhiên sẽ nhận được những ánh mắt căm thù đến từ mọi người.

Nhưng khi cô chính là một chiến binh có thể nhìn nhận cục diện mà xông pha đánh thẳng vào đó, thì người xung quanh sẽ rất ngưỡng mộ cô.

Kế sách của Trần Chi không thành công đã vậy còn phải trơ mắt nhìn Hồ Trân Trân diễu võ dương oai ngay trong địa bàn của mình như vậy, cô ta lập tức trở nên tức giận.

Làm sao mà một sự kiện lớn đã được tổ chức nhiều năm như vậy lại biến thành đại hội thông báo tuyển dụng nhân lực cho công ty của Hồ Trân Trân được chứ, điều này không thể xảy ra được!

Cô ta mặc kệ những người xung quanh có phát hiện mình hay không, vội vàng gọi trợ lý đang đứng ở gần tường qua đây.

“Ngắt phát sóng trực tiếp! Ngay lập tức!”

Ý này của Trần Chi cũng không sai, nếu cô ta không thể ngăn cản Hồ Trân Trân đang phát biểu ở trên sân khấu được, thì ít nhất cô ta phải ngăn cản nhiều người nghe được những điều này.

Đáng tiếc cho dù cô ta có phản ứng nhanh đến mấy thì cũng bị chậm một bước.

“Trần tổng, không còn kịp nữa rồi, nếu lúc này ngắt phát sóng trực tiếp thì sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt đến chúng ta.”

Trần Chi cũng hiểu được hậu quả của chuyện này, nên cô ta bực bội xua tay cho trợ lý lui xuống.

Càng nhìn Hồ Trân Trân tràn đầy khí thế và sự tự tin trên sân khấu, thì cô ta càng cảm thấy càng bực bội hơn.

Chẳng lẽ cứ để Hồ Trân Trân diễu võ dương oai rồi tỏa sáng ngay trong địa bàn của mình như vậy hay sao?

Hồ Trân Trân ở trên sân khấu càng tự tin xinh đẹp bao nhiêu, thì sắc mặt của Trần Chi ở dưới sân khấu càng khó coi bấy nhiêu.

Nhưng những người ở đây hiện tại chẳng ai có thể hiểu được tâm trạng của Trần Chi cả, ngay cả những người đang xem phát sóng trực tiếp cũng bị những lời nói này của Hồ Trân Trân chinh phục.

[Tuyệt thật nha! Chị Hồ nhất định sẽ chinh phục được giới điện ảnh!]

[Không hiểu thì cứ hỏi thôi, sao khi nói đến những tác phẩm chính kịch chất lượng những người ở dưới không ai lên tiếng hết vậy? Bây giờ tình hình giới giải trí trong nước kinh khủng như vậy sao.]

[Chẳng ai biết được mấy cái đó đâu, nhưng mà chị Hồ đẹp trai quá đi mất bẻ cong tôi luôn rồi, chị Hồ ơi đêm nay em sẽ nằm trên giường chờ chị nha.]

[Tôi rất tin tưởng vào lời hứa của chị Hồ nên bắt đầu mong đợi các tác phẩm từ Ảnh Thị Giang Hồ rồi đấy.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play