Cho dù có là fan của ai đi chăng nữa thì họ đều có ấn tượng tốt với Hồ Trân Trân, nên khi thấy người thật xuất hiện trước mặt như vậy tiếng thét càng trở nên lớn hơn.

Hồ Trân Trân thấy mình được mọi người yêu thích như vậy nên có chút lo sợ vốn dĩ cô chỉ muốn đi qua bình thường rồi chọn một tư thế nào đó thoải mái rồi vẫy tay chào bọn họ mà thôi.

Tuy chỉ có mấy phút đi thảm đỏ ngắn ngủi nhưng cô cảm thấy mình đã được trải nghiệm qua cảm giác của người nổi tiếng.

Trần Chi vừa xuống xe nghe thấy nhiều tiếng hét như vậy sắc mặt liền tối sầm lại.

“Lý Dương đã chuẩn bị xong chưa, cho cậu ta đi trước đi.”

Cô ta không muốn đi ngay phía sau Hồ Trân Trân đâu, nếu lỡ như đi ngay phía sau rồi cư dân mạng lại cắt ghép tình hình thảm đỏ khi hai người xuất hiện để so sánh thì thật xấu hổ quá đi mất.

Lúc này Trần Chi mới cảm thấy may mắn khi vẫn còn một nam minh tinh chưa đi thảm đỏ.

Nhưng nam minh tinh đó cũng có những tính toán cho riêng mình.

Trần Chi đúng là chủ của bữa tiệc này, nhưng Trần tổng cũng chẳng phải sếp của cậu ta nên cậu ta cũng chẳng cần phải nghe lời cô ta răm rắp như thế.

Lý Dương nhìn thấy Hồ Trân Trân vẫn chưa đi thảm đỏ xong, trong lòng liền hiện lên một suy nghĩ.

“Hiện tại tôi có thể đi rồi sao?”

Thảm đỏ có chiều dài nhất định thông thường, khi người đi trước gần đi hết thảm đỏ rồi thì người phía sau có thể đi lên rồi, đôi khi vì để kịp thời gian ban tổ chức còn sắp xếp một nhóm ba người cùng đi lên thảm đỏ nữa.

“Có thể đi rồi.”

Sau khi nhân viên công tác vừa trả lời xong, Lý Dương gấp gáp muốn đi lên thảm đỏ.

Lúc trợ lý của Trần Chi muốn kêu cậu ta đi chậm lại một chút nhưng chưa kịp nói thì anh ta đã đi lên thảm đỏ rồi.

Trợ lý rầu rĩ thở dài liền chạy thật nhanh qua báo tin này cho Trần Chi biết: “Trần tổng, Lý Dương đã đi thảm đỏ rồi ngài cũng nên chuẩn bị thôi.”

Ban đầu Trần Chi để nam minh tinh này đi cuối vì muốn cậu ta làm tăng thêm chút nhiệt độ trước khi kết thúc quá trình đi thảm đỏ, để tránh việc khi cô bước lên thảm đỏ thì số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp lại giảm không phanh.

Nhưng cô ta không ngờ đến người này cũng có chung suy nghĩ với cô ta.

Lúc từ trên xe bước xuống trong lòng cô ta thầm oán giận nhìn bóng dáng của hai người đang đi trên thảm đỏ.

Nam minh tinh này bước đi rất nhanh trong nháy mắt đã gần đi đến bên cạnh Hồ Trân Trân luôn rồi, cậu ta có ý đồ gì Trần Chi vừa nhìn qua một cái liền hiểu rõ.

Dám đắc tội cô ta nhưng lại muốn đi nịnh bợ Hồ Trân Trân sao?

Đây giống như một cái tát đau đớn vào mặt cô ta khi cô ta đang ở trong địa bàn của mình.

Nhưng đang trong sự kiện quan trọng như thế này, Trần Chi cũng không dám nổi giận bữa bãi, mà cô ta chỉ nở một nụ cười cứng đờ rồi xoay người nói với trợ lý.

“Nam minh tinh này đến từ công ty nào? Cô nhớ cho kỹ, sau khi buổi tiệc này kết thúc liền gọi ngay cho công ty quản lý của cậu ta nói rằng từ nay về sau Âm Lạp sẽ không hợp tác với những người đến từ công ty cậu ta nữa.”

Trợ lý nhìn thoáng qua nam minh tinh đó với ánh mắt thương hại rồi trả lời: “Tôi đã rõ thưa Trần tổng.”

Hồ Trân Trân đi ở phía trước đã bước nửa chân vào đại sảnh rồi thì Lý Dương mới đuổi kịp cô.

“Hồ tổng, rất vui được gặp ngài.”

Cậu ta chủ động chào hỏi trước vì sợ khi bước chân vào đại sảnh sẽ không có cơ hội nói chuyện với cô.

Hồ Trân Trân nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại nhìn thì thấy một người rất quen mắt, thì cô liền biết chắc đây là một nam minh tinh nào đó.

“Rất vui được gặp cậu.”

Hồ Trân Trân không nhớ rõ tên của cậu ta là gì, nên khi chào hỏi cũng không có cách nào gọi tên cậu ta được.

Cũng may anh ta là một người khá tinh ý nên đã chủ động giới thiệu bản thân mình: “Tôi là Lý Dương, lúc trước tôi từng có cơ hội hợp tác với đạo diễn Lộ Dã, tôi nghe nói hiện tại đạo diễn Lộ đang làm việc dưới trướng ngài đúng không?”

Đầu óc của cậu ta khá nhanh nhạy nên đã ngay lập tức đã tìm được chủ đề để nói chuyện.

Có thể khi nhắc đến Lộ Dã thì Hồ tổng sẽ nói chuyện với mình thêm vài câu không chừng.

“Đúng vậy, hiện tại đạo diễn Lộ đang làm việc trong công ty của tôi, tháng chín này anh ta phải bắt đầu vào đoàn phim để quay phim rồi.”

“Cậu đã hợp tác với đạo diễn Lộ trong bộ phim nào vậy?”

Hồ Trân Trân chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng chuyện hay thì không hỏi lại đi hỏi chuyện không hay, làm cho Lý Dương có một chút xấu hổ.

“Bộ phim đó cũng khá nổi tiếng, chắc ngài cũng từng nghe qua rồi, là bộ phim tên ‘Quả Táo Xanh’.”

Đúng thật là Hồ Trân Trân đã từng nghe qua bộ phim này, cô cũng hiểu rõ tại sao Lý Dương lại xấu hổ như vậy.

Bởi bộ phim “Quả Táo Xanh” này chính là tác phẩm được đánh giá thấp điểm nhất của Lộ Dã.

Tốt xấu gì thì những bộ phim trước đó của anh ta cũng có những góc quay rất đẹp, cho dù kịch bản có nát đến mức nào đi chăng nữa, thì chỉ cần có hình ảnh đẹp đa số khán giả vẫn sẵn sàng chi tiền để coi.

Nhưng bộ phim điện ảnh này không giống như vậy, bộ phim Quả Táo Xanh này là câu chuyện xoay quanh những quái vật.

Trong quá trình tuyển chọn diễn viên nhà đầu tư lại tự ý nhét diễn viên của mình vào gần như đã kín hết xuất diễn từ vai chính đến vai phụ chẳng cho Lộ Dã cơ hội được chọn diễn viên mình muốn.

Một cái đội hình toàn những diễn viên mà đạo diễn không hài lòng thì sao có thể cho ra một bộ phim hay được chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play