Lời thoại sến súa của thiếu nữ trong mấy kịch bản thanh xuân vườn trường làm cho Lộ Dã cảm thấy nổi da gà.
Anh ta có chút nôn nóng, vội vàng đi đến gõ cửa.
“Thưa ngài! Tôi là Lộ Dã.”
Mục đích của Lộ Dã cũng rất rõ ràng, anh ta muốn cắt ngang cái cảnh phim với lời thoại sến súa này.
Nhưng điều anh ta không ngờ đến chính là, việc anh ta đến không hề phá vỡ mạch cảm xúc khi đang xem phim của Hồ Trân Trân, mà ngược lại còn làm cô hứng thú hơn.
“Nhìn kỹ thì kỹ năng quay chụp của đạo diễn Lộ cũng khá đẹp, khó trách mặc dù kịch bản bị chê rất nhiều nhưng vẫn có một số người bênh vực.”
Một bên tai Lộ Dã nghe được những lời thoại sến súa như vậy nên chỉ biết xấu hổ cúi đầu ngồi xuống ghế, rầu rĩ trả lời: “Cũng chỉ có hình ảnh là đẹp mà thôi.”
Ngoài miệng anh ta đã nói như vậy nên trong lòng cũng không ôm một chút ảo tưởng nào cả.
Tất cả các tác phẩm của anh ta từ trước đến nay đều được Hồ tổng xem qua rồi, nên anh ta cũng chẳng biết nói gì nữa.
Nếu là những người hiểu Hồ Trân Trân thì có thể hiểu Hồ Trân Trân có dụng ý khác.
“Nếu là tôi cho anh 100 triệu, anh có thể quay được một bộ phim điện ảnh với chất lượng hình ảnh như “Người Oan Khuất”được không?”
Sau một hồi thì Lộ Dã mới có thể phản ứng lại.
Cái gì, bao nhiêu cơ chứ?
Một trăm triệu sao!
Lộ Dã hùng hổ ngẩng đầu lên: “Xin ngài cứ yên tâm, nếu có một trăm triệu, cho dù có là “Chim bay” thì tôi cũng có thể quay được.”
Tác phẩm “Chim bay” trong miệng anh ta, chính là tác phẩm vừa mới vừa vinh danh trong hạng mục giải thưởng tác phẩm điện ảnh xuất sắc nhất tại liên hoan phim Cannes.
Lời này của anh ta tuy có chút ngông cuồng nhưng Hồ Trân Trân lại không ghét chút nào.
Cô vỗ tay một cái rồi tiếp tục nói: “Vậy nếu với năm trăm triệu, anh có tin rằng mình có thể quay được một tác phẩm hay hơn bộ phim “Chim Bay” được không?”
Lộ Dã nghe được số tiền này liền có chút bất ngờ.
Đã làm trong nghề nhiều năm như vậy, còn chưa có ai đưa ra mức đầu tư lớn như vậy với anh ta đâu.
Trong nháy mắt, trong mắt của Lộ Dã Hồ Trân Trân không khác gì một vị thần tài sống cả.
Trong lòng anh ta cũng rất rõ, nhiều năm thất bại như vậy có thể xoay chuyển được tình thế hay không, đều phải nhờ vào cơ hội lần này.
Tuy giọng nói của Lộ Dã mang theo một chút khẩn trương, nhưng lời nói vẫn kiên định như cũ: “Tôi có thể!”
“Có chí khí!”
Một lần nữa Hồ Trân Trân lại cho anh ta một tràng pháo tay, lấy từ bên trong ngăn kéo ra một thứ.
“Nếu anh đã mạnh miệng như vậy rồi thì đánh cược một phen đi.”
“Trong này có 20 triệu tệ, nếu năm nay anh có thể quay được một bộ phim truyền hình với chất lượng tốt, thì tôi sẽ đầu tư một tỷ cho anh, làm cho anh bước chân vào thị trường điện ảnh thế giới, anh thấy sao?”
Bao nhiêu cơ???
Bây giờ ngay cả nuốt nước bọt Lộ Dã cũng không dám nuốt, anh ta sợ những điều mình nghe vừa rồi đều là ảo giác.
Vị Hồ tổng này bị sao vậy chứ, sao chi phí đầu tư lại tăng lên gấp hai lần rồi!
Lúc này giọng nói của anh ta đã bắt đầu run lên, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện một ngọn lửa tham vọng rất lớn.
“Thế nào? Đạo diễn Lộ, anh có muốn đánh cược một phen không?”
Khi Hồ Trân Trân vừa nói xong, thì Lộ Dã không một chút do dự mà đáp lại.
“Dám!”
Anh ta vừa nói xong thì cũng ký tên mình vào bản hợp đồng.
Một chiếc bánh lớn như vậy, không ăn thì thật ngu ngốc.
Lộ Dã vui mừng đến mức nóng lòng muốn bắt đầu quay phim ngay lập tức.
"Hồ tổng, ngài đã chọn được diễn viên cho bộ phim của chúng ta chưa? Biên kịch là ai…?"
“Hiện tại, diễn viên thì chưa chọn được, nhưng biên kịch thì đã có rồi, ngồi ở ngay bên cạnh cậu đó!”
Nụ cười trên mặt Lộ Dã bỗng chốc cứng đờ.
Đúng là cậu ta và Lôi Đào là bạn tốt, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến việc hợp tác cùng nhau.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lôi Đào rất hay kiềm chế cậu ta.
Khi Lộ Dã muốn sáng tạo và quay một cái gì đó mới, Lôi Đào luôn có thể ngăn cản cậu ta, đây là trường hợp trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, chứ đừng nói đến trong đoàn làm phim.
Nếu hai người hợp tác thì chắc chắn chỉ có thể đóng phim theo kịch bản của Lôi Đào.
Hồ Trân Trân bị nét mặt của cậu ta chọc cười, hỏi: "Thế nào? Anh không sẵn lòng à?"
Chiếc bánh tỷ đô vẫn đang ở trước mắt, Lộ Dã dù không bằng lòng thì cũng phải bằng lòng thôi.
Cậu ta nghiêng đầu liếc nhìn Lôi Đào: “Chỉ cần công việc có thể hoàn thành tốt, tôi đều sẵn lòng hy sinh.”
Lôi Đào chợt mỉm cười, vỗ lưng cậu ta.
"Cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ xử lý công việc của chúng ta bằng thái độ nghiêm khắc nhất!"
Lộ Dã càng cảm thấy áp lực hơn.
Với thái độ nghiêm khắc nhất??? Chẳng lẽ lúc trước Lôi Đào vẫn còn buông lơi sao?
Hồ Trân Trân ngồi đối diện với hai người, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
"Tốt lắm, nghe những lời này từ biên kịch Lôi, tôi rất yên tâm, hy vọng năm nay hai người có thể đưa ra kết quả tốt hơn mong đợi."
Lôi Đào ngồi thẳng lưng với nụ cười thật tươi cùng tinh thần phấn chấn, hiển nhiên đồng ý với lời nói của Hồ Trân Trân.
Anh ta là một người chỉ cần đã nhận làm cái gì thì nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nó, anh ta cũng hy vọng rằng sự cố gắng có thể được người khác công nhận.
Những nhà đầu tư trước đây đều không tán đồng với ý kiến của anh ta, nhưng sau khi gặp Hồ Trân Trân, Lôi Đào cảm thấy vui như được thăng chức, anh ta chỉ muốn thẳng thắn nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, đem tất mọi phiền muộn trước đó giải quyết đi hết.
"Tối nay tôi sẽ xem kịch bản, biên kịch Lôi, anh cũng nên cho đạo diễn Lộ xem qua, mấy ngày tới tôi sẽ quyết định xem có nên quay kịch bản này hay không, trong vòng ba ngày sẽ cho mọi người câu trả lời."
Sau khi tạm biệt, Hồ Trân Trân đã nhờ Trần Khai đưa hai người họ về.
Trước khi đưa hai người về nhà có thể đến ghé thăm công ty.
Về phần bản thân Hồ Trân Trân, cô đã xem qua mô hình đó, hiện tại cô không có hứng thú với những chuyến đi thực tế.
Tòa nhà văn phòng Ảnh Thị Giang Hồ nằm ở trung tâm thành phố.
Nó chỉ cách tòa nhà chính quyền thành phố hai con đường nên cũng có thể đi bộ qua đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT