Lưu An buông tay ra, trong nháy mắt Đồng Thụ lại bị Đỗ Sơn túm cổ áo nhấc bổng lên.
"Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Đỗ Sơn vừa nói xong thì giáng một nắm đ.ấ.m xuống mặt Đồng Thụ.
Trong lòng Đồng Thụ tràn ngập lửa giận, bình thường hắn ta chưa phải chịu khuất nhục như thế này cả.
Ôn Lệ vì hắn mà bệnh tình càng nặng, Đồng Thụ còn nhân lúc đó mà dùng tiền nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài, thậm chí người phụ nữ đó còn sinh con cho hắn, còn đến trước mặt cô ấy gây rối.
Khi Đỗ Sơn biết được điều này thì trong lòng lửa giận ngút trời, quyết định viết đơn từ chức.
Người anh ta trân quý nhất ở trong lòng Đồng Thụ lại không đáng một đồng nào, vậy thì anh ta sẽ chờ đến khi bọn họ ly hôn rồi chăm sóc thật tốt cho cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Sơn có ý nghĩ như vậy.
Nhưng anh ta không ngờ ngày đó lại đến muộn như vậy, Đồng Thụ trực tiếp sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, đem Ôn Lệ nhốt ở biệt thự.
"Cặn bã!"
Đỗ Sơn cứ tung hết cú đ.ấ.m này rồi đến cú đ.ấ.m khác, hoàn toàn không nể tình bạn bè bấy lâu nay mà nhẹ tay với Đồng Thụ.
Đồng Thụ bị đ.ấ.m hai phát, khi hắn kịp phản ứng lại thì nhanh chóng bắt đầu đánh trả.
Nhưng hắn đã sống trong nhung lụa nhiều năm, không còn là tên nhóc làm ruộng như trước nữa, Đỗ Sơn chỉ mới dùng hai cú đ.ấ.m đã hạ đo ván hắn.
"Cô ấy và cậu đã cưới nhau gần hai mươi năm, thế mà cậu lại muốn g.i.ế.c cô ấy, mẹ nó cậu có còn là con người không!"
Đỗ Sơn cứ mắng một câu thì lại đánh một câu, cứ thế hai người đàn ông trung niên dùng hết sức lực hướng về đối phương mà đánh.
Hồ Trân Trân đã sớm nhanh chân tránh sang một góc trong phòng khách.
Trần Khai đứng trước mặt cô, để bà chủ có thể an toàn mà tiếp tục xem náo nhiệt.
Khuôn mặt cả hai đều thâm tím, hốc mắt Đồng Thụ có những tia máu, khóe miệng Đỗ Sơn thì có những vết đánh phiếm hồng, trông có vẻ rất chật vật.
Hồ Trân Trân nhìn tình huống trước mặt, cô nghĩ chuyện này hơi nghiêm trọng, nên kêu Lưu An lên ngăn lại.
Không ngờ tiếng hai người đánh nhau đã làm phiền đến Ôn Lệ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cô đã chi một số tiền rất lớn để làm bức tường cách âm ở phòng ngủ chính.
Đây vốn là một lợi thế rất lớn, nhưng lúc này căn phòng đó lại giấu đi tiếng bước chân của Ôn Lệ đang từ trong phòng đi ra ngoài này.
May mắn thay, bác sĩ Chu nhanh nhẹ mà ho khan một cái để báo hiệu.
Hồ Trân Trân nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía phòng ngủ chính, lập tức kêu Lưu An.
Lưu An cũng hiểu được ánh mắt cô, nhìn thấy tình huống này liền tiến lên kéo hai người ra: "Đừng đánh nhau nữa, đừng đánh nhau nữa!"
Đỗ Sơn thấy Ôn Lệ thì lập tức dừng tay.
Nhưng Đồng Thụ thì không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn đã bị đánh cho tơi tả, thấy Đỗ Sơn dừng tay theo bản năng nắm được cơ hội mà đ.ấ.m thật mạnh vào mặt Đỗ Sơn.
Lưu An đành phải khống chế hắn lần nữa.
"Đồng Thụ, đừng đánh nữa."
Ôn Lệ nói một câu, thì trận chiến khôi hài này mới kết thúc.
Cô ấy chậm rãi bước ra ngoài, Đồng Thụ nhìn liền nhận ra được sự khác thường của cô ấy.
Trạng thái tinh thần của cô so với khi ở nhà họ Đồng đã tốt hơn nhiều.
Cũng không biết tại sao khi thấy cô ấy đã tốt lên, trong lòng hắn cảm thấy có chút vui mừng nhưng cũng có cả sự tức giận nữa.
"A Lệ, em biết đấy, anh không muốn g.i.ế.c em."
Hắn muốn giải thích với cô ấy nhưng chỉ có thể nói được câu này.
Ôn Lệ vẫn mỉm cười dịu dàng với hắn như trước đây, nhưng có tha thứ hay không thì lại không nói.
"Đồng Thụ, đã đến lúc chúng ta phải ly hôn rồi".
Hắn thật sự không muốn g.i.ế.c Ôn Lệ, cô ấy cũng biết điều đó.
Nhưng đúng là hắn đã nghĩ cô ấy chẳng sống được bao lâu nữa.
Sự hiện diện của cô ấy giống như một miếng dán dính chặt vào làn da của Đổng Thụ, không ngừng nhắc nhở hắn về những chuyện đã qua, làm sao hắn có thể vui vẻ khi thấy cô được chứ.
Từ trước đến nay Ôn Lệ chưa từng muốn rời xa hắn, cô muốn đứa con trai duy nhất của mình kế thừa di sản mà họ đã cố gắng gần nửa đời mới gây dựng được, muốn con trai sẽ được sống trong tình yêu thương của cha ruột.
Nhưng hiện tại, cô ấy đã không nghĩ vậy nữa.
Phổi của cô bị ứ nước nghiêm trọng, cô ấy nghĩ bệnh của mình không có cách nào cứu chữa nữa.
Mãi cho đến khi Hồ Trân Trân dẫn bác sĩ đến khám, cô ấy mới hiểu được căn bệnh này có thể chữa khỏi.
Cô ấy có thể tiếp tục nuôi dưỡng con trai mình, không cần phải giao con trai cho người khác nữa.
"Đáng lẽ chúng ta nên ly hôn từ lâu rồi." Cô ấy nói rất chậm rãi, nhưng không có ai ngắt lời cô ấy cả.
"Cả đời này tôi chưa từng có lỗi với anh. Dù là sự nghiệp hay gia đình, tôi cũng toàn tâm toàn ý mà cống hiến hết sức mình. Đồng Thụ, anh mới là người có lỗi với tôi, chúng ta đừng níu kéo nhau nữa được không, ly hôn đi."
Vốn dĩ Đồng Thụ cho dù có c.h.ế.t cũng không đồng ý.
Nhưng thấy Ôn Lệ ngồi trên sô pha, sau lưng còn có một cái ống vẫn đang rỉ chất lỏng giúp thoát nước ở phổi.
Lúc này, Đổng Thụ mới sững người mà nhớ lại lúc trước.
Đúng là hắn có lỗi với Ôn Lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT