Dù sao đi nữa, mỗi lần gọi Vượng Tài cũng cảm giác được sự giàu có.
Nhưng khi chó và mèo ở cùng nhau, Hồ Trân Trân luôn có cảm giác chia rẽ kỳ lạ khi gọi chúng.
Giống như một cô con gái quý tộc người Pháp kết hôn với một chàng trai ngốc nghếch làm ruộng trong làng, nhìn qua có vẻ cả hai không cùng một thế giới, nhưng không ai có thể phản đối cuộc hôn nhân của họ.
Hồ Trân Trân mím môi và xoa đầu con chó.
"Đừng cảm thấy bản thân thấp kém, mày lớn lên nhất định sẽ đẹp trai hơn." Sau khi an ủi xong, cô chậm rãi bước ra ngoài.
Trần Khải đi theo cô nói: “Bà chủ, có cần chuẩn bị xe không?”
"Chuẩn bị xe, đến tòa thị chính."
"À phải rồi, kết quả xét nghiệm của viện trưởng Lâu chắc đã có rồi nhỉ, kết quả thế nào? Tình hình bà ấy ổn chứ?"
Ngón tay đang gửi tin nhắn của Trần Khải dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, "Nhờ ngài mà kết quả xét nghiệm đã có, khối u lành tính, đội ngũ chuyên gia đang thảo luận có nên tiến hành phẫu thuật hay không."
“Nguy hiểm của cuộc phẫu thuật không cao, hơn nữa viện trưởng Lâu vẫn còn tương đối khỏe mạnh nên khả năng phẫu thuật thành công sẽ rất lớn.”
“Chỉ cần lành tính là tốt rồi, tối nay tôi sẽ đến buổi đấu giá từ thiện một mình nên hôm nay anh cứ đến bệnh viện cùng viện trưởng Lâu trước đi, đừng để bà ấy cô đơn trong bệnh viện.”
Trần Khải đẩy cặp kính lên.
"Hôm nay Lưu An đi cùng bà ấy, vậy nên bà chủ không cần lo lắng đâu."
Hắn ưỡn thẳng ngực, đứng nghiêm: “Tôi vẫn muốn phục vụ cho ngài thật tốt.”
Hồ Trân Trân không nói gì thêm, cô chỉ biết rằng viện trưởng Lâu sắp phải phẫu thuật, đồng thời dự định cho Trần Khải nghỉ phép trong những ngày phẫu thuật này.
Hồ Trân Trân cũng đã hẹn trước.
Khi xe của cô đậu ngay cổng tòa thị chính, người bảo vệ chỉ hỏi vài câu rồi cho cô vào.
Bên này trưởng ban Mã nghe tin cô sắp đến, ông một mình rời khỏi phòng họp sớm, pha một bình trà ngon và đợi Hồ Trân Trân đến.
"Lâu rồi không gặp, trưởng ban Mã."
Khi Hồ Trân Trân được dẫn vào phòng họp, trưởng ban Mã đã ngồi bên trong, không hề ra vẻ ngạo mạn, mới vừa nhìn thấy Hồ Trân Trân, hắn ta đã đứng dậy và chủ động bắt tay cô.
"Đã lâu không gặp Hồ tổng, nhờ có ngài mà số lượng nhà vệ sinh công cộng ở Trung Tâm thành phố mới có thể đạt được mức độ này."
Nhà vệ sinh công cộng cũng coi như là một loại công trình.
Nhưng trên thực tế, giống như tất cả các cơ sở công cộng khác, nó cần phải đạt đến một con số nhất định mới được coi là đủ tiêu chuẩn.
Khi trưởng ban Mã mới nhậm chức, kinh tế thành phố S đã bắt đầu suy thoái.
Cựu trưởng ban tham ô, phung phí, không những bị tống vào tù, mà còn để lại cho hắn một khoảng lỗ lớn.
Chỉ việc chấp vá lại những lỗ hổng cũng đã lấy đi rất nhiều công sức từ trưởng ban Mã.
Vì thế nên thực hiện các công việc tiếp theo sẽ khó khăn hơn.
Mãi đến khi có văn bản của cấp trên ban hành chỉ thị cho phép đấu thầu riêng, trưởng ban Mã mới có thể ngủ một giấc thật ngon.
Đối với doanh nhân giàu có như Hồ Trân Trân, đã thế còn là người hào phóng, đủ để trưởng ban Mã chào đón cô một cách nồng nhiệt nhất.
Đáng tiếc là toàn bộ thành phố S không có nhiều người như vậy.
“Không có việc gì thì không lên điện Tam Bảo.” Hồ Trân Trân ngồi xuống, lời mở đầu của cô khiến trưởng ban Mã vui vẻ lên.
"Hôm nay tôi đến đây để gặp ngài vì có chút chuyện phải làm."
Lời này vừa nói ra, trưởng ban Mã cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần.
"Ngài có yêu cầu gì thì cứ nói với chúng tôi. Chỉ cần là việc có thể, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của ngài, nhưng chúng ta cứ bàn bạc chuyện này trước đã. Hồ tổng, ngài cũng nên biết rằng chúng tôi đều tuân theo quy tắc, và sẽ không có ngoại lệ."
Hồ Trân Trân ngầm hiểu rằng trưởng ban Mã sợ cô sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó.
"Yên tâm đi, yêu cầu này của tôi rất dễ dàng, càng không làm khó mọi người đâu."
Hồ Trân Trân lấy tài liệu từ tay Trần Khải và đẩy nó đến trước mặt Trưởng ban Mã, "Ngài hãy xem kỹ những gì được nêu trong tài liệu, có phải rất dễ thực hiện hay không."
Trước đây, khi có người đến gặp hắn ta để làm ăn, trước tiên họ luôn nói vòng vo.
Nên bây giờ trưởng ban Mã lại không quen với sự thẳng thắn của cô, hắn bình tĩnh nhấp một ngụm trà, rồi mở tài liệu Hồ Trân Trân đưa qua.
Chỉ sau vài cái liếc nhìn, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Việc dán quảng cáo trong nhà vệ sinh không khó. Dù sao việc xây dựng nhà vệ sinh công cộng đều dựa vào kinh phí của Hồ tổng. Nếu chỉ dán quảng cáo thì tất nhiên không có vấn đề gì”.
Hồ Trân Trân mỉm cười đáp: "Không chỉ có mỗi quảng cáo thôi đâu trưởng ban Mã."
Trưởng ban Mã tiếp tục uống một hớp trà vào miệng, tim đập thình thịch, sau đó chậm rãi nuốt xuống.
Hắn im lặng không nói gì, đợi Hồ Trân Trân nói yêu cầu tiếp theo.
“Tôi mong có thêm một máy bán hàng tự động trước cửa nhà vệ sinh công cộng.”
Đây cũng không phải là một yêu cầu quá đáng, nên trưởng ban Mã lập tức đồng ý.
"Ngài hứa thì tôi mới yên tâm. Thực ra đây là việc duy nhất tôi đến đây làm trong hôm nay, xin lỗi vì đã làm trì hoãn công việc của ngài."
Trưởng ban Mã có chút kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng lại.
"Không có việc gì, tôi rất mong được tiếp tục hợp tác với cô Hồ. Lần sau có đấu thầu lớn, nếu cô không có việc gì cũng có thể tham gia. "
Việc đấu thầu lớn mà hắn đề cập đến cũng tương tự như các dự án nhà vệ sinh công cộng, cả hai đều là đầu tư tiền vào việc xây dựng thành phố.
Loại việc này đầu tư rất nhiều tiền, nhưng phần thưởng thu được lại không nhiều, cho nên rất ít doanh nhân nguyện ý làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT