Thông tin truyện

Đối Tượng Hẹn Hò Của Tôi Là Tổng Tài

Đối Tượng Hẹn Hò Của Tôi Là Tổng Tài
Trọn Bộ - FULL1 tháng
488247484
12345
Đánh giá: 5/5 từ 7 nhận xét

Tag: đô thị, gương vỡ lại lành, thiên chi kiêu tử, vườn trường.

1.

Năm Hạ Diên Điệp rời núi, cô vừa tròn 17 tuổi.

Cô xách theo vali hành lý cũ nát, mặc chiếc quần jean đã giặt đến bạc màu, thắt hai bím tóc đuôi bò cạp xấu xí, rảo bước tiến vào ngôi nhà của người tài trợ giống hệt như một lâu đài công chúa.

Sự giàu sang phú quý làm người khác lóa mắt.

Nhưng Hạ Diên Điệp không nhìn.

Cô chỉ muốn thi vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, đón bà nội vào thành phố lớn. Lại trả ơn cho nhà họ Du đã giúp đỡ cô.

Còn những thứ khác đều không liên quan đến cô.

2.

Trong lâu đài công chúa không có công chúa, nhưng có một vị thiếu gia, tên là Du Liệt.

Thiếu niên anh tuấn được nuôi dưỡng trong một gia đình đầy tài năng, đi đến đâu cũng được người người nuông chiều, chào đón nồng nhiệt. Cứ đến cuối tuần, cô gái xinh đẹp lại mặc như một công chúa, chạy đến dưới tàng cây long não bên ngoài biệt thự gọi anh ra ngoài chơi.

Nhưng Du Liệt không thích Hạ Diên Điệp.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh đứng ở đầu cầu thang dài, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng liếc xéo cô, mái tóc đen bóng dưới ánh đèn chói lóa như biến thành màu vàng rực rỡ.

“Lầu ba là địa bàn của tôi, người ngoài không được đi lên.”

“Được.”

Hạ Diên Điệp gật đầu.

Tựa như việc chưa từng bước chân lên cầu thang lầu ba, cô cũng chưa từng bước vào thế giới của Du Liệt.

3.

Sau đó có một ngày, Hạ Diên Điệp nuốt lời.

Bị Du Liệt khiêng lên.

Mặt anh còn xụ lại thành một đống.

“Là anh nói người ngoài không được lên lầu mà.” Giọng cô gái vẫn nhỏ nhẹ như ngày hôm đó.

“….”

Thiếu niên tức giận mím môi, cười khẩy.

“Là tôi bị rớt mất liêm sỉ.”

——–

[Đại thiếu gia tính chó x thiếu nữ vùng núi] → [Khoa học kỹ thuật hàng không vũ trụ x Phiên dịch đồng thời]

“Có người yêu em trước khi em trở thành bướm.”

Trích đoạn trong truyện :

“Mấy trăm vạn, bảy năm ‘sống sung sướng’ xài hết rồi sao?”

Đồng tử của Hạ Diên Điệp đột nhiên co rút, như bị thứ gì đó vô hình đâm vào.

Giây lát sau, cô khôi phục nụ cười rực rỡ như thường.

“Sếp Du có điều không biết rồi, tiền mà, có ai chịu nổi sự giày vò chứ.”

“…Được.”

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Hạ Diên Điệp như cảm nhận được chút run rẩy đã từng quen thuộc trong giọng nói của Du Liệt.

Nhưng người nọ lại giương mắt, chỉ có sự yên tĩnh lạnh lùng kéo dài.

Anh đứng dậy, cúi xuống nhìn cô, đáy mắt lạnh thấu xương.

“Vậy để tôi xem thử, cô muốn xin tôi tái hợp kiểu gì.”

——

Hạ Diên Điệp chợt nhớ tới mùa hè chín năm trước, cũng là lần đầu tiên cô gặp Du Liệt.

Cậu thiếu niên đứng trên đầu cầu thang dài, hơi nghiêng người dựa vào góc cua của tay vịn, từ trên cao cúi xuống nhìn cô. Lúc đó mặt mày thiếu niên kiêu ngạo nhưng không quá lãnh đạm, mái tóc đen nhánh dưới ánh sáng như biến thành màu vàng rực rỡ, một góc áo sơ trắng tinh bị gió thổi bay.

Ngày đó là lần đầu tiên cô bước vào căn nhà kia, cũng biết ——

Anh và cô, là mây và bùn, trời và đất.

Chỉ là cô chưa từng nghĩ tới, sau đó cô sẽ cùng anh thân mật khăng khít, được anh cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, áp vào trái tim mềm mại không chút đề phòng nhất của anh.

Sau đó nữa là sự kiêu ngạo bị đập vỡ, bị chính tay cô đâm một nhát dao sâu nhất, cũng tàn nhẫn nhất.

…………

Mùa hè ngây ngô đó.

Cuối cùng bọn họ cũng không thể quay về nữa.