6

Lúc Tống Nam Hủ gửi tin nhắn này đã là nửa đêm, tối hôm đó tôi ngồi máy bay suốt đêm tới Nam Kinh, một đường bắt xe chạy như điên tới tiệc đính hôn.

Thời tiết Nam Kinh hôm nay rất tốt, bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi.

May mắn thay, nữ chính vẫn chưa lên sân khấu. Người dẫn chương trình cầm microphone nói một cách say sưa, mặt gần như cười tươi.

Tôi ngoài điện thoại ra cái gì cũng không đem, khi đến hiện trường mới phát hiện chân còn đang mang dép bông… Chẳng trách trên đường có nhiều người nhìn tôi như thể bệnh tâm thần như vậy.

Bảo an ở cửa biết tôi, thậm chí không cần thư mời đã cúi xuống chào đón tôi vào.

Đến cả một bức ảnh chụp chung cũng không có, rốt cuộc là loại tiệc đính hôn gì vậy? Trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu không ít.

Dù thế nào đi nữa, tôi trực tiếp đi vòng qua sân khấu từ bên cạnh kéo Tống Nam Hủ xuống.

Khuôn mặt đẹp trai kia của hắn khẽ há miệng kinh ngạc khiến tôi suýt nữa bật cười… Nhịn một hồi lâu, tôi không nhịn được kéo hắn chạy ra cửa, cuối cùng bị bảo vệ chặn lại giữa lúc náo nhiệt.

Không ai thông báo cho tôi biết về tiệc cưới này, mọi người có mặt ở đây đều ngạc nhiên nhìn tôi, ông gần như muốn ném cây gậy vào cả hai chúng tôi.

Mắt thấy đám đông phía sau sắp đuổi kịp,  tôi túm ống tay áo “chú rể”: “Tống Nam Hủ, cậu có thể giải quyết được không?”

Hắn gật đầu giải quyết bảo an bằng ba đòn, ra khỏi hội trường, đổi lại thành hắn kéo tôi chạy.

Trên đường hệ thống điên cuồng PUA tôi, nhưng âm thanh của nó không lớn bằng tiếng gió bên tai, chứ đừng nói tới tiếng hít thở của thiếu niên bên cạnh.

Xuyên qua đại lộ ngô đồng xanh tươi, chúng tôi cuối cùng cũng thoát khỏi bọn NPC đó.

Tống Nam Hủ cúi người thở dốc nhìn tôi cười ngốc, tất cả đều không nói gì.

Thể lực của tôi rất kém, gần như đã kiệt sức, không thể kiềm chế được vẻ mặt của mình, chỉ cười ngây ngô với hắn.

“Anh, tại sao lại đưa em đi?”

Sau khi hồi phục, hắn biết rõ còn cố hỏi.

“Tống Nam Hủ, nghe này — năm năm trước tôi tới đây là vì cứu vớt cậu, không phải kéo cậu vào một vực sâu khác.”

Lúc tôi nói năm năm trước, hắn không hề ngạc nhiên chút nào, buông hàng mi dài xuống chậm rãi gật đầu: “Em biết, vậy nên anh à, em thích anh, từ lâu đã thích anh. Anh không cho em kết hôn, đó là câu trả lời mà em muốn sao?”  

Hóa ra hắn đã sớm nhận ra, Hạ Tân của năm năm trước khác với tôi.

Nhưng hắn chưa từng hỏi tới.

Lần duy nhất uống say, hắn không thể hiểu được hỏi câu tên thật của tôi là gì.

Cổ họng tôi nghẹn lại một lúc, còn chưa kịp nói, hệ thống đã sốc điện tôi đến hôn mê bất tỉnh…

--@ttradaosatac

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play