Nghe câu này, Tống Phổ trong lòng hơi hoảng, gượng cười nói: "Bệ hạ nói đùa rồi, chúng ta nào có thân như vợ chồng mà khoa trương đến vậy."
Đam Đài Dập thấy cậu phủ nhận, lòng có chút không vui, nhưng thấy ánh mắt cầu xin của Tống Phổ, hắn lại được an ủi, thôi vậy, ai bảo hắn yêu chiều Tống khanh như thế đâu. Nghĩ đến đây, Đam Đài Dập bèn im lặng, không nói linh tinh nữa.
Tống quốc công thì không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Đam Đài Dập đang đùa giỡn.
Khi Tống quốc công rời đi, ánh mắt Đam Đài Dập liền hướng về phía Tống Phổ, khẽ hừ một tiếng, nói: "Tống khanh thường ngày mắt rất tinh, sao hôm nay lại không hiểu ý cô? Hử?"
Lòng Tống Phổ bỗng hoảng hốt, cậu giả vờ nói: "Trời đã tối, thần không chú ý đến ánh mắt của bệ hạ như thế nào, xin bệ hạ tha tội."
Trong giọng Đam Đài Dập có chút vui vẻ, ánh mắt nhìn Tống Phổ chứa đựng ám hiệu: "Tống khanh nói đúng, trời đã tối nên đi ngủ rồi."
Tống Phổ: "......"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT