Tào Hỉ cười khổ, tháo chiếc mũ ra, lộ ra vết thương đỏ tươi dữ tợn trên trán: “Nô tài đã hầu hạ bệ hạ được nửa năm, lúc nào bệ hạ cũng không vui nên nô tài bị thương cũng là chuyện thường. Kể từ khi Tống đại nhân được bệ hạ ưu ái, tính tình bệ hạ cũng hiền hòa hơn nhiều, đã lâu rồi không đánh phạt nô tài. Nhưng hôm qua bệ hạ nổi giận lôi đình, đã đánh mắng nô tài một trận. Nô tài là thái giám, mạng sống vốn đã ngắn ngủi, nhờ ơn Tống đại nhân nên nô tài mới có thể tiếp tục hầu hạ bệ hạ, nô tài đáng lẽ phải dập đầu tạ ơn Tống đại nhân, chỉ mong Tống đại nhân nghĩ cách, nô tài sau này sẽ lập bài vị trường sinh cho Tống đại nhân."
Nói xong, hắn ta quỳ xuống trước Tống Phổ, thực sự dập đầu cảm tạ.
Tào công công bây giờ đã độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, lớn hơn Tống Phổ nhiều, vì là thái giám, hắn ta có vẻ ngoài trắng trẻo, thanh tú, đẹp theo kiểu nữ tính. Quả thật bên cạnh Đàm Đài Dập thật sự không có ai xấu xí.
Tống Phổ thấy hắn dập đầu, thực sự giật mình, vội bước sang bên cạnh né tránh: “Tào công công, không cần phải như vậy, mau đứng lên."
Tào Hỉ nói: “Xin Tống đại nhân nghĩ cách, cứu nô tài."
Tống Phổ cũng muốn khóc: “Tào công công, ngươi đứng lên trước đi, đứng lên rồi nói chuyện được không?"
Tào Hỉ nghe giọng nói của cậu, biết là có cơ hội bèn ngước mắt nhìn cậu: “Tống đại nhân có sẵn lòng giúp nô tài không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT