Tống Phổ nhanh chóng nhận ra Đàm Đài Dập đang nói về lời cậu đã nói với Lý Tông Nghĩa khi rời cung vào buổi tối, không biết sao lại lọt vào tai Đàm Đài Dập.
Cậu nuốt nước bọt, sự lo lắng trong lòng dần tan biến, cậu vừa cười vừa cung kính đáp: "Thần hiểu rồi."
Hôm nay tâm trạng Đàm Đài Dập rất tốt, hắn ra hiệu cho Tào Hỉ, Tào Hỉ nhanh chóng tiến tới. Trên tay hắn ta có một vật được phủ vải lụa, Tống Phổ nghe thấy tiếng gầm gừ, tò mò nhìn vào.
Đàm Đài Dập chú ý tới ánh mắt của cậu, mỉm cười nói: "Tống khanh đoán xem bên trong là gì, đoán đúng sẽ có thưởng."
Tống Phổ vô thức hỏi: "Nếu đoán không đúng thì sao?"
Đàm Đài Dập thu lại nụ cười, nghiêm túc suy nghĩ vài giây, nói: "Nếu đoán không đúng, Tống khanh sau này không cần tới nữa."
Tống Phổ vui mừng, trên đời này thật có chuyện tốt như vậy sao!?
Nhưng cậu lại trấn tĩnh lại rất nhanh, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có lẽ Đàm Đài Dập nói không cần đến có khi là đồng nghĩa với cậu đi chết đi, như vậy thì không ổn chút nào.
Tống Phổ nghĩ đến đây, tinh thần lập tức căng thẳng lên, "Bệ hạ, thần có thể đến gần nhìn một chút không?"
Đàm Đài Dập nhìn Tào Hỉ một cái, Tào Hỉ hiểu ý, lập tức bước nhanh đến gần Tống Phổ.
Tống Phổ cẩn thận lắng nghe, bên trong chỉ có tiếng ngáy ngủ, lại thêm tấm lụa che phủ không lớn, giống như một cái lồng, cậu cũng đoán được chút ít, nhẹ nhàng gõ vào lồng, dường như làm kinh động đến vật bên trong, một thứ giống như móng vuốt từ trong lồng thò ra, bị Tống Phổ nắm chặt.
Tống Phổ vừa mới nắm được hai cái, đã nghe thấy từ trong lồng phát ra một tiếng "meo" nhẹ nhàng, tinh thần cậu chấn động, quay đầu nói với Đàm Đài Dập: "Thần biết bên trong là cái gì rồi, là mèo."
Đàm Đài Dập gật đầu, "Tống khanh đoán đúng rồi, vậy thì con mèo này ban thưởng cho Tống khanh đi."
Tào Hỉ mở tấm lụa ra, quả nhiên là một cái lồng, bên trong là một con mèo toàn thân trắng như tuyết, còn có đôi mắt xanh vàng dị sắc, nhìn qua chỉ khoảng ba bốn tháng tuổi.
Tống Phổ rất thích mèo, nhìn thấy con mèo này, niềm vui trong lòng hiện rõ ra, khóe miệng không kìm được mà cong lên, có phần phấn khích nói: "Bệ hạ, ngài thật sự muốn tặng con mèo này cho thần sao?"
Đàm Đài Dập nói: "Ta nói một là một, hai là hai, Tống khanh nghi ngờ?"
Tống Phổ vội vàng thu lại vẻ tản mạn, cẩn thận nói: "Thần chỉ là quá vui mừng, nhất thời lỡ lời, mong bệ hạ tha thứ."
Đàm Đài Dập nhìn thấy mắt cậu thỉnh thoảng liếc nhìn con vật kia, trong mắt lóe lên ánh sáng trong suốt, càng nhìn càng lấp lánh.
Sao trước kia hắn không nhận ra cậu có đôi mắt trong suốt và đẹp đẽ đến vậy?
Đàm Đài Dập dời ánh mắt đi, đột nhiên lên tiếng: "Tống khanh có thích con vật này không?"
Tống Phổ dời mắt khỏi con mèo, "Thần rất thích, cũng rất vui mừng, cảm ơn bệ hạ tặng con mèo này, thần nhất định sẽ coi nó như báu vật mà truyền lại cho đời sau."
Đàm Đài Dập bị lời nói của cậu làm cho khóe miệng hơi cong lên, "Chỉ là một con vật thôi, làm sao mà truyền lại đời sau, nhìn Tống khanh ngày thường nói chuyện khôn khéo, lần này lại trở nên ngớ ngẩn."
Tống Phổ bị lời nói của hắn làm cho mặt hơi đỏ, cũng nhận ra Đàm Đài Dập rất thích nghe lời tâng bốc, bèn cố gắng nói những lời ngọt ngào, "Dù chỉ là con vật, nhưng nó được bệ hạ ban tặng, hưởng ân đức của bệ hạ, tất nhiên có thể truyền lại đời sau." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
"Ồ?" Đàm Đài Dập tâm trạng thoải mái, "Tống khanh thật sự nghĩ vậy sao?"
Tống Phổ nói: "Tất nhiên! Thần nói đều là lời thật lòng, tuyệt đối không có nửa lời giả dối!"
Từng lỗ chân lông của Đàm Đài Dập đều được lời khen ngợi này làm cho thoải mái, bên cạnh hắn có nhiều người hầu hạ, nhưng không ai có tài năng như Tống Phổ, tuy khiến người khác nhìn thấy ghét bỏ nhưng lại làm cho hắn không thể tức giận, "Nếu đã vậy, con mèo này giao cho Tống khanh chăm sóc cẩn thận, nếu thiếu một sợi lông——"
Hắn nheo mắt lại, cố ý hạ thấp giọng, mang theo vài phần dọa dẫm nói: "Ta sẽ hỏi tội ngươi."
Tống Phổ vội vàng đáp ứng, lần này cậu lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng trên trán, không nhịn được lau mồ hôi.
Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, cổ nhân không lừa ta.
Tống Phổ cũng không ngờ lần này đến, còn được một con thú cưng, nhân lúc bệ hạ không có ở đây, Tào Hỉ vội vàng nói với Tống Phổ: "Tống đại nhân, con vật nhỏ này là bệ hạ đặc biệt bắt ra từ Bách Thú viên, là cống phẩm từ Ba Tư, gọi là mèo Ba Tư, cả Đại Lương chỉ có bốn con, ngài phải trân trọng."
Tống Phổ trả lời: "Ta hiểu."
Cậu nhìn con mèo nhỏ nằm lười biếng trong lồng, bụng mềm mại, trong lòng dịu dàng, "Con mèo này đã cai sữa chưa?"
Tào Hỉ có ý muốn làm thân với Tống Phổ, cũng nguyện ý nói nhiều với cậu vài câu, "Tất nhiên là đã cai sữa rồi, mèo Ba Tư này trông yêu kiều, cũng dính người, không giống mèo thường thích dùng móng vuốt cào người, ngài cứ chăm sóc cẩn thận, sau này bệ hạ hỏi đến, cũng có cái để báo cáo." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tống Phổ tất nhiên nói: "Ta nhất định sẽ tận tâm chăm sóc, tuyệt không lơ là, sau này nó chính là con trai của ta."
Cậu lại vươn tay nắm lấy cái móng vuốt nhỏ từ lồng thò ra, rất chân thành gọi: "Con ơi, cha yêu con!"
"..." Tào Hỉ nghe thấy, cảm thán mình thực sự không có gan và khả năng như cậu, nếu sớm biết bệ hạ thích nghe lời khen ngợi, hắn ta, một đại thái giám chủ trì, chẳng phải cơ hội còn nhiều hơn sao? Bây giờ Tống Phổ đã chiếm được tiên cơ, hắn cũng phải từ từ tính toán.
Ngày hôm đó Đàm Đài Dập vẫn không lên triều, nhưng trong hậu cung cũng không có gì để chơi, Đàm Đài Dập và Lý Tông Nghĩa tiêu tốn một khoảng thời gian ở đấu trường võ thuật, sắc mặt lại không tốt.
"Lý khanh, võ nghệ của ngươi không có tiến bộ gì, ta chán rồi." Đàm Đài Dập vứt bỏ bảo kiếm trong tay, khuôn mặt sắc sảo hiện ra vẻ lạnh lùng.
Đàm Đài Dập thân mang sức mạnh lớn, đấu với hắn là một loại hành hạ, Lý Tông Nghĩa cầm chuôi kiếm, tay hơi run rẩy, lòng bàn tay ẩm ướt, cổ họng cũng ngập tràn mùi máu tanh, nghe thấy lời của Đàm Đài Dập, hắn ta hoảng sợ ôm kiếm quỳ một gối nói: "Là thần ngu dốt."
Đàm Đài Dập nói: "Lý khanh xuất thân từ phủ tướng quân, võ nghệ chỉ có trình độ này thôi sao? Hay ngươi đang nhường ta? Ngươi sợ thắng ta?"
"...Thần không dám." Lý Tông Nghĩa cười khổ, dù có muốn thắng cũng phải thắng được chứ.
Đàm Đài Dập lạnh lùng nói: "Đã như vậy, Lý khanh hãy dốc toàn lực, nếu làm tổn thương ta, ta cũng không trách ngươi, nhưng nếu không làm được, ta sẽ trừng phạt ngươi thật nghiêm khắc."
Lý Tông Nghĩa nghiến răng, đáp: "Thần không dám."
Đàm Đài Dập nói: "Ta thật không ngờ người trong phủ Tướng quân lại nhát gan đến vậy, không dám thắng ta. Lý khanh như thế này làm sao ra chiến trường bảo vệ quốc gia, chi bằng làm một kẻ vô dụng sống tạm bợ, Lý khanh thấy sao?"
Tống Phổ đứng bên cạnh quan sát cũng cảm thấy cuộc đối thoại này cực kỳ bất ổn, chẳng lẽ Đàm Đài Dập muốn phế Lý Tông Nghĩa sao? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cũng không phải không thể, ngay cả Thẩm Ung Hòa, con trai của Thị lang Bộ binh, còn bị hủy dung.
Quan lại trong triều này đều có yêu cầu nghiêm ngặt về ngoại hình, dù chỉ một vết sẹo nhỏ trên mặt cũng sẽ không được sử dụng. Cái roi của Đàm Đài Dập đã trực tiếp hủy hoại tương lai của Thẩm Ung Hòa.
Tống Phổ lo lắng đứng bên, chỉ nghe Lý Tông Nghĩa vẫn kiên quyết nói: "Thần không dám."
Tống Phổ: "..."
Quá thật thà rồi!
Thấy Đàm Đài Dập mắt nheo lại, sắp nổi giận, Tống Phổ vội tiến lên nói: "Bệ hạ, thần có lời muốn nói!"
Đàm Đài Dập quay mắt nhìn cậu, không nói gì.
Tống Phổ cảm nhận được sự không vui phát ra từ Đàm Đài Dập, cậu cắn răng nói: "Bệ hạ bớt giận, thần cho rằng, trong Đại Lương, người có thể thắng bệ hạ thật sự rất ít, ngay cả Lý đại tướng quân đối trận với bệ hạ cũng chắc chắn bại trận, cha hùng con kém, cha không làm được, làm sao con có thể làm được, hơn nữa bệ hạ là rồng phượng trong loài người, làm sao hổ chó có thể so với bệ hạ? Thần nghĩ Lý đại nhân không thắng được bệ hạ là chuyện bình thường nhất."
Đàm Đài Dập nói: "Ta có cho ngươi nói chuyện sao?"
Tống Phổ: "..."
Tên hoàng đế khốn kiếp!
Hắn vội quỳ xuống, sợ hãi nói: "Là thần vượt quyền, xin bệ hạ tha tội."
Đàm Đài Dập cầm lấy thanh bảo kiếm bị hắn ném sâu, cắm xuống đất, ngón tay vuốt ve lưỡi kiếm sắc bén, nói: "Nhưng Tống khanh nói cũng có lý, ta luyện võ hơn mười năm, nhiều thầy đã bại dưới tay ta, Lý khanh tuổi mới mười chín, có thể trụ được mấy chục chiêu của ta đã là thiên tư hơn người, ta không nên cưỡng cầu."
Tống Phổ cảm thấy lời của tên hoàng đế khốn kiếp này chỉ đáng tin một nửa, vì vậy không ngừng lại việc nịnh nọt: "Thần to gan, thần còn lời muốn nói."
Đàm Đài Dập nhếch môi, nhìn chăm chăm vào Tống Phổ nói: "Tống khanh có lời gì muốn nói?"
Tống Phổ nói: "Mặc dù Lý đại nhân thiên tư hơn người, nhưng so với bệ hạ, tài năng của Lý đại nhân thật sự quá mức bình thường, võ nghệ chưa từng tiến bộ cũng là sự thật không thể chối cãi, thần cho rằng bệ hạ so tài với Lý đại nhân chỉ thêm mệt mỏi, chi bằng để Lý đại nhân về nhà dưỡng sức, chờ võ nghệ tiến bộ rồi lại mời bệ hạ kiểm tra kết quả."
Đàm Đài Dập không vui nói: "Ta đâu phải là thầy của hắn."
Tống Phổ chân thành nói: "Bệ hạ, có câu 'Ba người đi cùng nhau, tất có người làm thầy', bệ hạ võ nghệ siêu quần, Lý đại nhân so tài với bệ hạ chắc chắn được lợi ích lớn, dù tài năng của Lý đại nhân không bằng bệ hạ, nhưng qua sự huấn luyện của bệ hạ, Lý đại nhân sau này nhất định sẽ xuất sắc hơn cha mình, vượt qua Lý đại tướng quân cũng có thể, như vậy là bệ hạ đã huấn luyện cho Đại Lương một dũng tướng, thật là phúc lớn cho Đại Lương."
Lý Tông Nghĩa: "..."
Đàm Đài Dập nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, khó giấu sự hài lòng: "Tống khanh nói rất đúng."
Sao Tống khanh nói chuyện nghe hay thế?
Nhìn Tống khanh, lại nhìn Lý Tông Nghĩa chỉ biết nói thần không dám, Đam Đài Dập chậc một tiếng, "Lý Tông Nghĩa, ngươi nghe thấy không? Vì Tống khanh xin cho ngươi, hôm nay coi như xong, ngày mai ngươi không cần đến, đợi ta gọi ngươi, ngươi hãy tới."
Lý Tông Nghĩa nhìn Tống Phổ một cái, mím môi nói: "Thần hiểu."
Đam Đài Dập nói: "Hôm nay ta không có tâm trạng, các ngươi đều giải tán đi."
Lý Tông Nghĩa nói: "Thần cáo lui."
Tống Phổ cũng nói: "Thần cáo lui."
Tuy nhiên, Đam Đài Dập lại gọi cậu lại: "Tống khanh."
Tống Phổ nghi ngờ ngẩng đầu, lại nhanh chóng cúi xuống, tránh nhìn thẳng vào mắt Đam Đài Dập, "Bệ hạ có gì dặn dò?"
Đam Đài Dập mỉm cười nói: "Tống khanh hãy ở lại. Ngươi đi theo ta."
Tống Phổ lòng đầy nghi hoặc, nhưng bề ngoài không dám thể hiện, chỉ ngoan ngoãn đáp: "Vâng, bệ hạ."
Đam Đài Dập đi trước, Tống Phổ theo sau, giữa hai người duy trì một khoảng cách an toàn vài bước.
Vì đi sau Đam Đài Dập, Tống Phổ mới dám ngẩng đầu lên, có chút thoải mái nhìn bóng lưng Đam Đài Dập. Qua cái nhìn này cũng phát hiện ra Đam Đài Dập thật sự cao ráo, lưng thẳng như cây bạch dương, mặc thường phục hơi bó sát, cũng lộ ra dáng người vai rộng chân dài của hắn ta.
Không nói gì khác, chỉ riêng chiều cao và dung mạo của Đam Đài Dập đã có thể coi là đẹp nhất trong số những người Tống Phổ từng thấy trong đời.
Vì có dòng máu dị tộc, dung mạo của hắn ta vừa đậm đà vừa hoạt bát, lại do làn da quá trắng trong, lại có vẻ thanh nhã, hai phong cách xen lẫn nhau, ngược lại làm nổi bật vẻ đẹp độc nhất vô nhị của hắn ta.
Dẫu sao thì dù tên hoàng đế chó chết đã ngoài hai mươi, nhưng trong cung cũng không có nữ nhân nào hầu hạ, trước đây hình như đã có vài lần tuyển phi, nhưng đều không thành, chẳng lẽ tên hoàng đế chó chết này có bệnh kín?
Tống Phổ trước kia luôn hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, cũng không hiểu nhiều về chuyện triều đình, đến lúc này, Tống Phổ mới nhận ra, mình không hiểu nhiều về tên hoàng đế chó chết này.
Nhưng cậu không ngờ hắn lại thích nghe người khác thổi phồng, chẳng lẽ trước đây không ai tâng bốc hắn sao?
Thật kỳ lạ.
Tống Phổ suy nghĩ lung tung, rồi nghe giọng nói lười biếng độc đáo của Đam Đài Dập vang lên: "Đến rồi."
Tống Phổ ngẩng đầu nhìn, lòng giật mình, Đam Đài Dập tại sao lại đưa cậu đến tẩm cung?