[Xuyên Sách] Tôi Thành Kẻ Nịnh Bợ Cho Bạo Quân

Chương 2: Nịnh hót


6 ngày


Thân thế của Đam Đài Dập, vị quân chủ hiện tại của Đại Lương, thực ra không phải là một bí mật trong giới quý tộc thượng lưu. Mẫu thân của hắn là một công chúa dị tộc từ Bắc Vực đến Lương quốc. Nghe đồn rằng người Bắc Vực ai ai cũng khỏe mạnh, lực lưỡng, bất kể nam nữ già trẻ đều là những chiến binh bẩm sinh.

Dù không rõ đồn đại thật giả ra sao, nhưng Đam Đài Dập mang dòng máu dị tộc thực sự có sức mạnh phi thường. Hắn cao ráo, vóc dáng hơi gầy, dung mạo đậm đà xuất chúng, dễ bị người khác xem nhẹ. Tuy nhiên, những ai từng chứng kiến võ công của hắn đều không dám khinh thường.

Huống hồ vừa rồi hắn đã biểu diễn một màn trước mặt Tống Phổ, khiến cậu không chút nghi ngờ rằng mũi tên của hắn có thể bắn nát đầu cậu, có thể còn như hiện trường tai nạn xe, bị mũi tên kia đẩy bay vài mét.

Cậu thật sự rất sợ, hai chân mềm nhũn, lo lắng nếu né tránh lại làm hắn nổi giận, nên run rẩy như một con chim cút nhỏ bị gió lạnh, co rúm cổ, kinh hãi và khiêm nhường mở miệng: "Bệ, bệ hạ?"

Đam Đài Dập nhìn cậu. Tống Phổ có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, đôi mắt đen như đá obsidian, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ. Đam Đài Dập thích những thứ lấp lánh, bình thường sưu tầm không ít lưu ly, mã não, châu ngọc bảo thạch. Bây giờ nhìn, đôi mắt sợ hãi của Tống Phổ cũng không thua kém gì những bảo vật kia.

Đam Đài Dập nheo đôi mắt màu vàng nhạt, chứa vài phần ánh sáng chói chang, "Tống khanh sợ rồi sao?"

Tên hoàng đế chó! Thần kinh à!

Tống Phổ muốn mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ mặt lo lắng sợ hãi, thậm chí một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống trán.

Không biết từ lúc nào, sau lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi, thấm ướt cả áo.

Trước câu hỏi của Đam Đài Dập, cậu chưa biết trả lời thế nào thì thấy đối phương dời cung tên, giây tiếp theo, mũi tên "vút" một tiếng xé gió, như mũi tên trước xuyên thủng hồng tâm, bẻ đôi mũi tên đầu tiên, găm chặt vào thân cây.

Chỉ trong nháy mắt, thậm chí ánh mắt của Đam Đài Dập vẫn dừng trên người Tống Phổ không rời, nhưng vẫn có thể chính xác bắn trúng hồng tâm. Võ công và khả năng kiểm soát này khiến Tống Phổ không khỏi kinh ngạc.

... Tên hoàng đế chó này tuy chó, nhưng cũng thực sự có bản lĩnh, không lên chiến trường thì uổng quá.

"Đã lâu không gặp, Tống khanh càng ngày càng nhát gan, sau này phải rèn luyện nhiều hơn." Đam Đài Dập nói, tùy tiện ném cây cung lớn. Tổng quản thái giám Tào Hỉ vội đón lấy, cây cung kia xem ra rất nặng, Tào Hỉ suýt nữa không ôm nổi, phải nhờ hai tiểu thái giám bên cạnh đỡ giúp, mới có thể giữ vững, không rơi xuống đất.

Tống Phổ lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười, cung kính nói: "Bệ hạ nói rất đúng, thần sau này nhất định rèn luyện thêm, không để bệ hạ thất vọng."

Sắc mặt Đam Đài Dập thu lại vài phần, nhìn chằm chằm vào đầu cúi của Tống Phổ một lúc, nói: "Cô thấy Tống khanh cứ nhìn chằm chằm vào cây cung của cô, muốn thử không?"

Giọng nói của Đam Đài Dập rất sang trọng, mang theo vài phần lười biếng, ngược lại lại có vài phần ôn nhu, dễ khiến người ta sinh ra cảm giác buông lỏng.

Nhưng Tống Phổ không dám buông lỏng, trong đầu nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ, cẩn thận nói: "Thần chỉ nghĩ rằng, khắp thiên hạ, có lẽ chỉ có bệ hạ mới kéo được cây bảo cung đó. Thần nếu thử, có khi gân mạch đứt đoạn cũng chưa chắc kéo nổi cây cung lớn ấy."

Khóe miệng Đam Đài Dập nhếch lên, lộ ra một nụ cười chứa đựng niềm vui, hắn đưa tay lấy lại cây cung từ tay Tào Hỉ, nhẹ nhàng nâng lên, giọng khàn khàn nói: "Cây cung này tên gọi Xạ Nhật, là quốc bảo của Bắc Vực quốc, cần sức mạnh hai mươi chín thạch mới có thể kéo căng. Có nó, nghe nói mặt trời trên trời cũng có thể bắn hạ. Khắp thiên hạ, quả thực chỉ có một mình cô mới có thể kéo căng Xạ Nhật cung."

Tống Phổ nhận thấy niềm vui trong giọng nói của hắn, đầu óc lóe lên một ý tưởng, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, miệng đã tự động nói: "Điều này chứng tỏ bệ hạ thiên phú dị bẩm, không phải người phàm, là thiên tử được chọn. Có bệ hạ ở đây, là phúc lớn của Đại Lương, may mắn của Đại Lương!"

Đam Đài Dập trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, rồi bất chợt cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Tống khanh thực sự nghĩ cô là phúc lớn của Đại Lương, may mắn của Đại Lương?"

Mồ hôi lạnh từ trán Tống Phổ chảy vào mắt, cậu khẽ nheo mắt, nhưng không dám đưa tay lau, chỉ thuận theo lời của Đam Đài Dập tiếp tục nói: "Thật lòng, còn hơn cả vàng thật. Có bệ hạ, ngày nào đó nếu có quốc gia khác xâm lược, bệ hạ cầm cung này trong tay, ngàn dặm lấy đầu kẻ địch, đối phương sẽ mất đầu, chắc chắn không chiến mà thắng! Không cần hao binh tổn tướng đánh tan quân địch, lại giúp bá tánh tránh khỏi khổ đau chiến tranh, bệ hạ như vậy chẳng phải là phúc lớn của Đại Lương, may mắn của Đại Lương sao?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Không ai không thích được nịnh bợ, kể cả bạo quân tàn bạo trong nguyên tác là Đam Đài Dập, cũng bị một trận nịnh hót này làm cho lòng dạ rất thoải mái, "Tống khanh nói rất đúng, nếu các đại thần triều đình đều hiểu lòng người như Tống khanh, cô cũng không cần phải tiêu tốn thời gian trong hậu cung nữa."

Hắn nói, cúi đầu nhìn Tống Phổ, nhẹ giọng nói: "Tống khanh bệnh mấy tháng, miệng lưỡi lại lanh lợi hơn nhiều."

Tống Phổ lại cúi đầu, hạ thấp thân phận, lời nói chân thành gần như tràn ra, "Thần nói đều là lời từ tâm can, tuyệt đối không có phần nào cường điệu."

Đam Đài Dập cười nói: "Tống Quốc công dạy được đứa con giỏi."

Hắn nhìn thêm vài lần vào Tống Phổ, rồi nói: "Tống khanh sau này có thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô, cô muốn nhìn vào mắt Tống khanh."

Nhìn mắt? Tại sao? Tống Phổ trong lòng thắc mắc, nhưng mặt ngoài lại ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Đam Đài Dập.

Đam Đài Dập nhìn đôi mắt trong như nước của cậu, trong đầu lại hiện lên một niềm vui tươi sáng, hắn gọi: "Tào Hỉ."

Tào Hỉ vội vàng tiến lên, "Bệ hạ có gì dặn dò?"

Đam Đài Dập nói: "Chuẩn bị tiệc rượu, cô muốn mời các khanh thưởng thức vũ điệu."

Tào Hỉ vội vàng đồng ý. Đam Đài Dập cuối cùng nhìn Tống Phổ một cái, nói: “Những lời Tống khanh nói hôm nay, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày sau lại để ta xem gan ruột của ngươi."

Nói xong, hắn liền nhấc chân rời đi.

Tống Phổ thấy Đam Đài Dập rời đi, thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng thẳng cũng vì đột nhiên thả lỏng mà mất sức, ngã ngồi xuống đất.

Những người hầu bên cạnh nhanh chóng chạy lại gần.

Người dẫn đầu là con trai chính thất của phủ tướng quân, Lý Tông Nghĩa, lớn tuổi nhất, cũng đã mười chín tuổi, gan dạ nhất, võ nghệ cũng tốt, thường cùng Nhân Đế chơi đùa, hai người thường so tài võ nghệ, tất nhiên kết quả đều thua, có lẽ hắn ta cũng không dám thắng Nhân Đế. Tuy hắn ta nhìn bề ngoài có vẻ được sủng ái, nhưng cũng từng khiến Nhân Đế không vui, chịu hình phạt đánh bằng gậy, nằm liệt giường ở nhà vài ngày.

Có thể nói những người hầu ở đây hầu như không ai không từng bị phạt, nhưng so với những cung nữ thái giám bị đánh chết thì họ vẫn còn tốt, ít nhất không chết.

Còn "Tống Phổ", luôn an ổn, hầu hạ bên cạnh hoàng đế một tháng, chỉ bị dọa bệnh, thân thể không bị tổn thương gì.

Lý Tông Nghĩa lớn tuổi, cũng có phong thái của anh cả, hắn ta trước tiên kéo Tống Phổ lên, lại an ủi tâm lý, cuối cùng mới nói: “Ngươi sao dám nói nhiều với Hoàng thượng như vậy, nói ít sai ít, nếu làm Hoàng thượng tức giận thì làm sao đây?”

Tống Phổ gật đầu, mặt lộ ra nụ cười, "Ta cũng hoảng, miệng nói gì chính ta cũng không biết nữa."

“May mà hôm nay Hoàng thượng tâm trạng tốt, ngươi có nói sai gì, chắc cũng không so đo với ngươi.” Lý Tông Nghĩa bọn họ ở xa, cũng không biết họ nói gì, lo lắng cũng rất bình thường, “Mấy ngày trước Nam Cảnh gửi tới một đoàn vũ nữ, nghệ thuật múa siêu phàm, rất tài giỏi. Hoàng thượng mấy ngày nay ngày ngày ngâm mình trong hậu cung thưởng thức múa, hôm nay ngươi tới, có thể no mắt rồi.”

Tống Phổ làm gì có tâm trạng thưởng thức múa, nhưng Đam Đài Dập thiết yến, cậu không muốn tham gia cũng phải tham gia, không thể từ chối.

Chẳng mấy chốc, liền có thái giám nhỏ tới mời, Lý Tông Nghĩa bọn họ chắc đã tham gia nhiều lần, cũng quen thuộc, biết Tống Phổ là lần đầu, còn đặc biệt tìm cho cậu một chỗ ngồi tốt ở hàng trước để xem múa.

Tống Phổ nhìn vị trí của mình chỉ cách chỗ ngồi chính vài bước, không nhịn được liếc Lý Tông Nghĩa một cái, cậu nghi ngờ Lý Tông Nghĩa có phải muốn làm khó cậu không, nhưng người hầu bọn họ cũng lần lượt ngồi ở hàng trước, sự nghi ngờ này cũng tan biến theo gió.

Tuy là yến tiệc, nhưng thực tế chỉ có vài người bọn họ. Không lâu sau, Đam Đài Dập cũng vào, lúc này hắn đã thay một bộ y phục khác, dường như còn tắm qua, khi đi ngang qua Tống Phổ, Tống Phổ ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng mang theo hơi nước. Tống Phổ nhìn hắn một cái, rồi nhanh chóng chuyển tầm nhìn.

Tiếng nhạc của đoàn nhạc công vang lên, cùng với âm thanh đó, một nhóm phụ nữ che mặt ăn mặc quyến rũ từ sau màn lụa bước ra, bắt đầu biểu diễn.

Nhóm vũ nữ này uốn éo eo thon, bụng phẳng trang điểm bằng những hạt ngọc sáng bóng, mỗi động tác phô bày sự quyến rũ nồng nàn của vùng đất xa xôi. Trong số đó, một vũ nữ với cánh tay mảnh khảnh mở rộng, tấm lụa mỏng đỏ bay phấp phới, theo nhịp trống từng bước tiến gần thiếu niên trên chiếu, ngón tay nhẹ chạm vào chén rượu của thiếu niên, ánh mắt mê hoặc như tơ như điện, khiến thiếu niên ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt không biết phải nhìn đi đâu.

So với sự bối rối và ngượng ngùng của Lý Tông Nghĩa bọn họ, Tống Phổ lại tỏ ra bình tĩnh không lay động, càng nổi bật hơn.

Thực ra những vũ điệu của vũ nữ này cũng khá xuất sắc, nhưng quá mềm mại, cậu đã xem quá nhiều các điệu nhảy của các nhóm nhạc nữ Hàn Quốc hiện đại, lại thích kiểu vũ đạo mạnh mẽ, mỗi động tác đều tràn đầy sức mạnh, là sự quyến rũ rất nam tính.

Tất nhiên cậu cũng không có ý chê bai các vũ nữ, họ cũng được coi là nghệ sĩ nhân dân, chỉ là cậu không biết thưởng thức mà thôi.

Sự bối rối của những người hầu lọt vào mắt Nhân Đế, hắn lơ đãng nhìn sân khấu, đột nhiên mở miệng nói: “Tào Hỉ, rót rượu.”

Tào Hỉ lập tức đồng ý, hắn ta cầm một bình rượu, Đam Đài Dập lại giơ tay nhẹ nhàng ấn xuống, ánh mắt dài nhỏ liếc nhìn Tào Hỉ một cái, thấp giọng: “Lấy Xuân Nhật Túy tới.”

Tào Hỉ nghe xong, lập tức đổi một bình khác, rót cho Đam Đài Dập một ly, liền nghe hắn nói: “Tào Hỉ, rót rượu cho Tống khanh.”

Tống Phổ nghe thấy lời hắn, quay đầu nhìn một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Đam Đài Dập, Đam Đài Dập cười nhẹ với cậu, hoàn toàn là hình ảnh của một lãnh đạo dịu dàng chu đáo.

Nhưng Tống Phổ biết, đều là giả dối, hoàng đế chó má chính là một tên thần kinh, biến thái!!

Cậu chỉ nhìn một cái bèn tránh ánh mắt, giả vờ uống rượu mà nâng chén lên, rượu cổ đại nồng độ không cao, có lẽ chỉ cao hơn bia một chút, Tống Phổ uống hai ly, cũng không có phản ứng rõ ràng, thấy Tào Hỉ tới rót rượu, cậu giơ chén ra đáp ứng.

Tào Hỉ rót đầy một ly lớn cho cậu, hai tay cậu nâng chén, hướng lên chỗ ngồi chính của Đam Đài Dập, rất lễ phép cung kính nói: “Tạ ơn Hoàng thượng ban rượu ngon.”

Đam Đài Dập liếc nhìn cậu, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm chén rượu, nhẹ nhàng lắc lư, giọng nói trầm thấp sang trọng như bản nhạc hay từ nhạc cụ cao cấp, “Tống khanh đúng là biết đây là rượu ngon, rượu này là rượu tiên đế cất giữ, chôn dưới đất hơn hai mươi năm, hiện nay đúng thời điểm thích hợp, đem ra cùng thưởng thức với quân thần là tốt nhất.”

Đam Đài Dập nói chuyện với Tống Phổ cũng thêm vài phần thân thiện tùy ý, thái độ thay đổi này, khiến Tào Hỉ nhìn thấy không khỏi thay đổi cách nhìn về thiếu niên trước đây tồn tại mờ nhạt này.

Tống Phổ tự nhiên cũng cảm nhận được sự chú ý khác thường này, không khỏi có chút đau đầu, cậu cũng gan to, dám nịnh hót Đam Đài Dập như vậy, chỉ thiếu quỳ xuống hô trời phù hộ đại Lương ta, hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế.

Quá xấu hổ, quá nịnh bợ, không chỉ thu hút sự chú ý của đối phương, đối phương còn nói sau này sẽ xem gan ruột của cậu… trời ạ, cậu đây là muốn phát triển thành yêu quái nịnh bợ sao?

Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng xấu hổ, chính là kiểu xấu hổ muốn co rút ngón chân lại ý.

Tào Hỉ rót xong rượu cho cậu, lại được Đam Đài Dập ra hiệu, liền đi rót rượu cho các thiếu niên khác. Cũng biết Tống Phổ đã hợp ý Đam Đài Dập, còn đặc biệt gọi một tiểu thái giám ở bên cạnh Tống Phổ hầu rượu.

Các thiếu niên trong sảnh đều được rót rượu xuân nhật túy, có người đã uống như uống nước, ực ực một hơi uống cạn. Tào Hỉ mắt sắc, thấy có người uống cạn, liền kịp thời rót đầy, trông như muốn rót thỏa sức vậy.

Tống Phổ uống một chén, rất nhanh cảm thấy bụng nóng lên.

Đam Đài Dập chậm rãi nói: “Rượu xuân nhật túy này hậu lực rất mạnh, người thường uống một chén liền ngã, xem ra các ngươi tửu lượng không tồi, Thường Khanh đã uống ba chén vẫn chưa say.”

Hắn nói câu này, kèm theo nụ cười nơi khóe miệng, như đang khen ngợi. Thường Giang Minh được gọi là Thường Khanh lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Thần còn có thể uống!”

Đam Đài Dập giọng điệu ôn hòa nói: “Vậy thì uống cho thỏa, Tào Hỉ, rót rượu.”

Tào Hỉ nghe lời tiếp tục rót rượu cho Thường Giang Minh, những người còn lại cũng có tiểu thái giám hầu hạ. Tống Phổ không biết từ lúc nào đã uống vài chén.

Rượu này lúc đầu không có gì mạnh, càng uống càng cảm nhận được hậu lực, Tống Phổ cảm thấy mình sắp say, tiểu thái giám lại đến rót, cậu cũng không muốn uống nữa, nhân lúc rộng áo khoác, đổ vài chén xuống thảm. ( truyện trên app T Y T )

Tửu lượng của cậu khá, nhưng tửu phẩm rất tệ. Hồi tốt nghiệp trung học, tham gia tiệc lớp, uống say mèm, ôm chặt lấy thầy hiệu trưởng, khóc lóc thổ lộ như đang tỏ tình với người mình thầm thương, cuối cùng còn muốn xoa đầu thầy hỏi: “xxx, sao thầy hói thế?”

Làm trò cười còn bị bạn thân quay video tung lên mạng, hủy cả danh dự.

Từ đó có thể thấy tửu phẩm cậu tệ thế nào. Ở hiện đại, cậu không dám tùy tiện uống say, đến thế giới lạ lẫm này, nơi mà nhỡ say có thể mất đầu, cậu càng không dám uống say.

Nếu say rồi, cậu e rằng sẽ phạm tội khi quân, khi ấy có thể chết ngay tại chỗ.

Cậu đổ rượu rất kín đáo, không ai phát hiện, còn cố tình uống chậm, vì vậy trạng thái vẫn tốt.

Nhưng Thường Giang Minh được Đam Đài Dập khen ngợi đã say đến mức mặt mũi đỏ bừng. Có vũ nữ đến mời gọi, lại bị hắn ta kéo lấy mảnh vải mỏng, nhẹ nhàng kéo về phía mình.

Lý Tông Nghĩa ánh mắt còn tỉnh táo, thấy Thường Giang Minh không tỉnh, liền nhắc nhỏ, Thường Giang Minh chỉ cười ngốc, lại cùng vũ nữ nắm tay.

Không chỉ Thường Giang Minh, ngoài Lý Tông Nghĩa và Tống Phổ, những người khác cũng mượn rượu lấy dũng, lén lút nắm tay vũ nữ, khiến vũ nữ cười khúc khích.

Đam Đài Dập dường như không có phản ứng gì lớn, thậm chí không nhìn xuống dưới, thay đổi tư thế ngồi, chậm rãi uống rượu.

Có lẽ do bầu không khí càng lúc càng nóng, một vũ nữ táo bạo nhẹ nhàng xoay vài vòng, tiếng chuông trên mắt cá chân vang lên thanh thúy, như bướm hoa bay về phía Đam Đài Dập.

Ngồi gần, Tống Phổ ngửi thấy mùi hương nồng nàn, cậu nhìn vũ nữ cao gầy tiến tới, tâm trí lơ đễnh nghĩ liệu có giống trong phim truyền hình không, vũ nữ này bề ngoài là vũ nữ, thực chất là sát thủ không có tình cảm, chỉ đợi lúc hoàng đế mất cảnh giác liền lấy mạng hắn.

Cậu bị ý nghĩ của mình chọc cười, nhìn lên chỉ thấy Đam Đài Dập đã nắm lấy tay ngọc mềm mại của vũ nữ, môi nở nụ cười nhẹ, ánh mắt lộ rõ sự hứng thú.

Thần thái này làm vũ nữ thêm can đảm, nàng vượt qua án thư, uốn éo mình mẩy về phía Đam Đài Dập.

Nhưng người đàn ông đó lại cười nhạt vài phần, nhẹ nhàng bóp tay mềm mại của vũ nữ, nhìn chăm chú một lúc, nói: “Tay ngươi đẹp lắm.”

Nói xong, sắc mặt hắn bỗng lạnh lẽo, “Tào Hỉ, tới đây.”

Đam Đài Dập phát giận rất đột ngột, như bấm nút tạm dừng bầu không khí nóng bỏng trong sảnh, đến nhạc công cũng dừng lại, Thường Giang Minh và những người khác cũng tỉnh táo, nhận ra tình hình, trán đổ mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống mà không biết chuyện gì.

Tào Hỉ vội bước tới, nhìn thoáng qua đã hiểu rõ tình hình, liền hét lên gọi hai tiểu thái giám, kéo vũ nữ ra, “Ngươi chán sống rồi, long thể của hoàng thượng mà ngươi cũng dám tiếp cận?”

Trước khi Vũ nữ đến Lương quốc, đã học được vài câu tiếng Lương quốc, thấy tình cảnh này, cũng hiểu mình đã phạm sai lầm, liền quỳ phịch xuống đất, cầu xin tha thứ bằng ngôn ngữ không ai hiểu, thân mình run rẩy.

Đam Đài Dập mở đôi mắt dài tràn đầy tính xâm lược. Dung mạo hắn lộng lẫy đẹp đẽ, cười lên như hoa xuân nở, rực rỡ chói mắt, như mặt trời mùa hè, dễ dàng đốt cháy nỗi đau bỏng rát. Lúc này hắn lại cười, thản nhiên nói với mọi người: “Để ta nghĩ xem... Ừ, Đại lý tự khanh Bạch đại nhân giỏi nhất là lăng trì, nghe nói khi kết thúc hình phạt người vẫn còn sống, ta từ lâu đã mong đợi, hôm nay ta mời các ngươi cùng xem hình phạt này.”

Nói xong, ánh mắt lại rơi trên người Tống Phổ, giọng nhẹ nhàng: “Tống Khanh lần này phải có chí khí, nếu lại ngất xỉu như lần trước ——”

Biểu cảm bao dung ôn hòa trên mặt hắn biến mất, nhìn chằm chằm Tống Phổ gằn từng chữ một: “Ta sẽ phạt ngươi.”

Tống Phổ: “……”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play