Tống Phổ có trí nhớ không tốt lắm, nhưng Đam Đài Dập nói vậy, cậu cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, không khỏi có chút lúng túng, "...Thần khi đó cũng không biết—"
Đam Đài Dập nói: "Bây giờ biết rồi, Tống khanh có suy nghĩ gì?"
Tống Phổ có chút mơ hồ, chậm rãi nói: "Thần không biết, bệ hạ quyết định đi."
Đam Đài Dập nói: "Giả sử cô ban chết cho hắn, Tống khanh còn cầu xin không?"
Tống Phổ nhìn gương mặt điệt lệ của Đam Đài Dập, yết hầu trượt xuống, nói: "Hắn có ý đồ hại bệ hạ, chết chưa hết tội, thần sao có thể cầu xin."
Đam Đài Dập cười, đưa tay xoa đầu cậu, giọng dịu dàng nói: "Cô biết ngươi mềm lòng, nhưng ngươi cũng phải biết nhổ cỏ tận gốc, nếu tha cho hắn, có thể sẽ thành tai họa, đôi khi không thể có lòng nhân từ như vậy, Tống khanh hiểu không?"
Tống Phổ dừng lại một chút, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ không lập tức phát tác, có phải có kế hoạch gì không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT