Ba mươi con quái, Vân Nhàn đánh chết năm con, Mục Sư đánh chết mười hai con, Chu Huệ tám con, Xe Tăng chỉ có năm con.
Con quái cuối cùng bị đánh chết không lâu, âm thanh máy móc vang lên bên tai mọi người: "Quái thú tập kϊƈɦ đợt thứ hai kết thúc, chúc mừng người chơi phòng thủ thành công. Mỗi người chơi nhận phần thưởng là hai điểm thuộc tính tự do, xin hãy tiếp tục cố lên! Mười lăm phút sau quái thú tập kϊƈɦ đợt thứ ba sẽ bắt đầu."
Vân Nhàn lập tức đem điểm thuộc tính cộng hết vào Trí Lực, điểm thuộc tính của cô trở thành Lực Lượng 5, Nhanh Nhẹn 5, Thể Chất 5 (+1), Trí Lực 10 (+1).
*Số trong ngoặc là điểm cộng thêm của trang bị.
Mục Sư ở bên cạnh thuận lợi lấy được điểm thưởng, cả người lập tức cảm thấy nhẹ nhàng. Trước khi hệ thống lên tiếng xác nhận anh cũng từng nghi ngờ liệu Pháp Sư có cố ý nói dối lừa anh không, sự thật chứng minh Pháp Sư nói thật.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô muốn lấy điểm thưởng thuộc tính của đợt ba đúng không?" Mục Sư chủ động thò qua hỏi.
"Sao vậy?" Vân Nhàn nghiêng nghiêng đầu.
Mục Sư duỗi tay, khóe miệng nhếch lên: "Trả tôi lam dược, tôi giúp cô, nếu không chúng ta giải tán đi."
"Tôi đã nghĩ sao lúc đấy anh đưa tôi sảng kɧօáϊ thế mà, hóa ra là chờ lúc này." Vân Nhàn bừng tỉnh đại ngộ: "Lúc ấy cho tôi chỗ tốt trấn an, lấy được điểm thưởng thuộc tính lập tức trở mặt không nhận người."
"Đừng nói khó nghe thế, đó vốn dĩ là đồ của tôi mà." Thần sắc Mục Sư hết sức bình tĩnh: "Tôi cũng không muốn gì nhiều, trả tôi lam dược là được, sau này hai ta tiếp tục hợp tác vui vẻ."
"Anh chắc chắn tôi sẽ trả anh chè đậu xanh?" Vân Nhàn cũng buồn bực.
"Cũng chẳng phải thứ tốt gì, lam dược cấp thấp nhất thôi mà. Thuốc hồi phục dùng một lần so với điểm thuộc tính thì cái nào quan trọng hơn, ai cũng đều tính toán được rõ ràng." Mục Sư hết sức tin tưởng.
Nhưng mà...
Vân Nhàn cười cười, phun ra ba chữ: "Tôi từ chối."
Mục Sư ngẩn ra, đánh giá Vân Nhàn từ trêи xuống dưới, cuối cùng đưa ra kết luận: "Đừng hành động theo cảm tính."
"Thôi đi," Vân Nhàn cười nhạo: "Anh nghĩ tôi không phát hiện ra sao? Diệt sạch bầy sói xong máu của Thụ Yêu chỉ còn một chút, anh không thêm máu cho nó không phải vì không để ý tới điều này, mà là không thể thêm, vì MP của anh đã dùng hết rồi. Đợt hai miễn cưỡng qua, đợt thứ ba về cơ bản là không thể nào. Dù cho kết thúc đợt hai người chơi có thêm điểm thuộc tính tự do, cũng có đạo cụ, trang bị, tôi cũng không cảm thấy có thể qua đợt ba. Điểm thuộc tính so với lam dược tốt hơn nhiều, nhưng đáng tiếc nó là hoa trong gương trăng trong nước, thấy được sờ không được. So sánh một chút, đương nhiên là lam dược đã cầm chắc trong tay tốt hơn."
"Cô từ bỏ?" Mục Sư dò hỏi.
"Xem như là thế." Vân Nhàn thở dài: "Tiêu tốn quá nhiều. Đợt thứ nhất đã dùng hết ba tấm thẻ tuyệt đối là một sự sai lầm. Nếu dựa vào năng lực bản thân qua hai đợt trước, dùng thẻ qua đợt thứ ba, cục diện sẽ tốt hơn bây giờ nhiều."
Trùng hợp ngay lúc Xe Tăng đi ngang qua, nghe cô nói lời này cũng chân thành tha thiết bày tỏ: "Lúc đấy cô có thể không dùng thẻ lửa mà." Nếu thế thẻ cỏ gai của cậu ta cũng không bị lãng phí.
Vân Nhàn liếc mắt xem thường: "Sau đó mọi người phải mặc cậu sắp xếp? Còn không tốt bằng bây giờ."
Xe Tăng hoàn toàn không có vẻ nổi nóng hay gì, nhận mệnh thở dài: "Hai vị đại thần, nếu đã xác định không qua được đợt thứ ba vậy đừng đoạt quái nữa, cho mọi người một đường sống được không?"
"Nếu là cậu cậu có đồng ý không?" Mục Sư hỏi lại.
Xe Tăng không còn gì để nói. Quái có thể rơi ra trang bị và đạo cụ, người chơi bình thường đương nhiên không muốn dễ dàng bỏ qua.
"Được rồi." Ngoài ý muốn là Vân Nhàn lại hơi nhả ra một chút: "Cậu và Chu Huệ mỗi người lấy ra một vật phẩm rơi ra khi đánh quái, lát nữa sẽ không làm khó hai người. Trang bị hay đạo cụ gì cũng được.""
Đầu tiên Xe Tăng ngẩn ra, sau đó là hết sức vui mừng. Đạo cụ có quý không quan trọng bằng tính mạng của mình mà! Thấy cơ hội sống trước mắt, cậu ta kϊƈɦ động đến mức run rẩy cả người.
Không ngờ Mục Sư đen mặt đánh gãy: "Cô nói không làm khó thì không làm khó sao? Cô có hỏi ý kiến tôi không?"
"Hoặc là im miệng lấy một món đạo cụ, hoặc là tôi độc chiếm hai món, tiện thể nói cho họ biện pháp đối phó anh." Vân Nhàn cực kì cường thế.
Mục Sư: "..."
Anh vẫy vẫy tay với Xe Tăng: "Cậu đi ra kia trước, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy."
Xe tăng không dám không nghe lời, chỉ có thể hi vọng Pháp Sư đủ kiên quyết.
Xe Tăng vừa đi, Mục Sư lập tức gầm nhẹ ra tiếng: "Cô điên rồi hay sao? Bẫy bọn họ lâu thế rồi bây giờ lại bắt đầu làm người tốt?"
"Trước đó bẫy hai người họ là vì muốn giành được nhiều lợi ích hơn nữa. Hiện tại đã biết không qua nổi đợt thứ ba, còn không thể thuận tay hay sao?" Vân Nhàn lạnh nhạt nói.
Mục Sư tức quá mà bật cười, nhắc nhở: "Hai người đó cũng sẽ không cảm ơn cô đâu."
"Không cần họ cảm ơn." Vân Nhàn không thèm để ý: "Hai người họ mỗi người bỏ ra một món trang bị, lợi tức ổn định còn không phải làm việc. Tỉ lệ rơi đồ của trò chơi này quá thấp."
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Mục Sư trầm mặt.
"Tôi sẽ bảo Xe Tăng dùng thân thể cản đạn ánh sáng của anh, như vậy anh không thể quấy rối được. Đạn ánh sáng không giống sấm sét của tôi, trực tiếp khóa mục tiêu, lại còn từ trêи trời rơi xuống, không có cách nào ngăn cản. Chỉ cần Xe Tăng chắn giữa đường bay, hệ thống sẽ cho rằng anh tấn công đồng đội, vô hiệu hóa đòn đánh. Còn thuật Thánh Giới... Thụ Yêu cũng sắp chết rồi, nếu anh có thừa MP không bằng thêm máu cho nó, tuy không ôm hi vọng nhưng dù sao cũng nên thử một chút ha, biết đâu chống đỡ được qua đợt thứ ba thì sao?"
"Không thêm máu, tôi để dành MP dùng Thánh Giới đoạt quái." Mục Sư nghiến răng nghiến lợi.
Vân Nhàn dùng lời nói thấm thía khuyên nhủ: "Đừng hành động theo cảm tính."
Vài phút trước anh mới khuyên tiểu đồng bọn câu này xong, vài phút sau cô đã dùng nguyên văn đáp lễ... Mục Sư có lý do để vô cùng hoài nghi rằng cô nàng này cố ý.
Vân Nhàn nghiêm túc phân tích: "Thời gian nghỉ giữa hai đợt không đủ để anh thêm đầy máu cho Thụ Yêu, càng khỏi phải nói đến việc hồi đầy thanh MP. Thêm nữa, tôi nhớ rõ anh nói mỗi phút anh có thể hồi 10 MP, nói cách khác là hơn một phút mới có thể đoạt quái một lần, tần suất quá thấp. Lại phải nói thêm, cứ cho rằng giết được hết quái đợt ba thì sao? Anh có thể khẳng định mình may mắn, nhất định sẽ nhặt được đồ quái rơi ra không? Để hai bọn họ mỗi người bỏ ra một món không phải càng tốt hơn sao?"
Vấn đề được tung ra liên tiếp, Mục Sư không thể không thừa nhận cô nói rất có lý. Nhưng anh không lập tức đồng ý, mà lại nhìn chăm chú Vân Nhàn, nghiêm túc nói: "Tôi có thể thả cho bọn họ, nhưng tôi muốn nghe lời nói thật. Vì sao cô lại làm như vậy?"
"Bởi vì tôi từ bi hỉ xả, trách trời thương dân." Vân Nhàn tiện miệng nói hươu nói vượn.
"Tồi dùng Thánh Giới đoạt quái." Mục Sư nửa uy hϊế͙p͙ nửa cảnh cáo.
Vân Nhàn bất đắc dĩ, đành phải thành thật nói: "Trước khi được truyền tống tôi nhớ rõ hệ thống có nói người chơi chia làm hai trận doanh. Theo phân tích của tôi thì những người trong cùng phó bản tân thủ đều ở cùng một trận doanh. Liên quan đến lợi ích cá nhân, kẻ nào chặn đường tôi kẻ đó là kẻ địch, quan tâm hắn ở trận doanh nào làm gì. Nhưng hiện tại không liên quan đến lợi ích thì phải suy xét vì tập thể một chút, gà mờ cũng có thể dùng làm pháo hôi mà, trận doanh có nhiều người một chút vẫn tốt hơn."
Nhờ cô nhắc tới, Mục Sư mới hoảng hốt nhớ lại, đúng là hệ thống từng nói qua chuyện này. Chẳng qua anh không chú ý, đã ném ra sau đầu từ lâu rồi.
Mục Sư nhìn Vân Nhàn thật sâu, bỗng nhiên tự giới thiệu một cách trang trọng: "Một lần nữa, rất vui được gặp cô, tôi tên là Tô Thần."
"Vân Nhàn." Vân Nhàn chào hỏi xong, trong lòng lại nghĩ, hai người gặp nhau đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, bây giờ mới tự giới thiệu có phải hơi "sớm" một chút hay không?
Trao đổi tên họ xong, Tô Thần khôi phục biểu tình lạnh nhạt: "Cô nói không sai, trận doanh nhiều người một chút là tốt, lần này thả cho họ một con đường." Dù sao bằng vào chỉ số thông minh của hai người đó cũng không đáng để lo.
"Được."
- --------------------------------------------
Hai người đạt thành nhất trí xong thì đi tìm Xe Tăng và Chu Huệ.
"Đưa đồ ra hai người thật sự sẽ thả cho chúng tôi một con đường?" Chu Huệ cảnh giác mười phần, giống như từ một cô nàng ngốc bạch ngọt nói gì tin đấy biến thành người mắc bệnh đa nghi giai đoạn cuối.
"Đúng vậy." Vân Nhàn hết sức khẳng định.
Chu Huệ chần chừ. Nếu giao một món đạo cụ có thể đổi lấy việc Pháp Sư không ra tay đoạt quái thì cô rất sẵn lòng đồng ý, chỉ sợ đối phương đổi ý.
Xe Tăng thật ra lại thẳng thắn, trực tiếp giao đồ. Hiển nhiên cậu ta biết rõ phải nghe lời mới có đường sống.
Chu Huệ nhích tới nhích lui, lẩm bẩm: "Làm sao tôi tin được cô?" Giống như muốn có gì đó đảm bảo.
Vân Nhàn không kiên nhẫn nói: "Trước khi tôi đổi ý cô nên nắm chắc lấy cơ hội."
Người là dao thớt ta là thịt cá, trừ tin tưởng đối phương sẽ giữ lời hứa, gần như chẳng còn biện pháp nào khác cả.
Chu Huệ cắn chặt môi, cuối cùng lấy ra một cái bánh mì thả vào tay Vân Nhàn.
Xe Tăng đưa một món trang bị là cái bao cổ tay. Tô Thần nói thẳng: "Bao cổ tay đưa tôi đi, vừa lúc làm một đôi."
Vân Nhàn nghe theo ném bao cổ tay qua, sau đó cẩn thận đánh giá cái bánh mì trong tay.
"Bánh Mì Đen: Sau khi ăn trong vòng 5 giây khôi phục 20 điểm HP."
Thứ này cũng không tệ lắm. Cô vốn còn tưởng hai người này sẽ có người không lấy ra nổi đồ gì đâu. Vân Nhàn nghĩ thầm.
"Vừa rồi đã nói rồi đó." Chu Huệ vội vàng nhắc nhở, rất sợ cầm đồ trong tay xong đối phương trở mặt.
"Mấy người cứ việc thoải mái, đã nói là sẽ không cướp quái rồi." Vân Nhàn thuận miệng trả lời.
Lúc này Chu Huệ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó cô ta bi ai phát hiện ra mình rõ ràng vừa bị làm tiền nhưng lại thấy vui vẻ nhảy nhót, bởi vì điều đó có nghĩa là cô ta có cơ hội sống sót. Nếu Pháp Sư kiên quyết không nhận đồ, nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt thì cô ta chết chắc rồi.
Chu Huệ hết sức buồn bực, chẳng lẽ mình còn phải cảm tạ ông trời mình vẫn có giá trị để bị làm tiền sao?!
Còn Xe Tăng, chuyện đến nước này cậu ta không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ mong nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính, nhanh chóng rời xa hai kẻ kinh khủng này.
Dưới sự mong chờ tha thiết của mọi người, đợt thứ ba bắt đầu.
Vân Nhàn nhìn xa xa, cảm giác hết sức tiếc nuối: "Quả nhiên lượt đầu tiên là hai mươi con sói hoang."
Xem tình hình này, càng là đợt sau lại càng khó, chờ đến lượt thứ ba của đợt thứ ba có lẽ sẽ có bốn mươi con quái cùng nhau lao tới.
Sắc mặt Tô Thần cũng hết sức khó coi, anh nhíu nhíu mày miễn cưỡng nói: "Trước hết cứ xem xem sao đã."
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Lam dược là dược phẩm hồi phục MP, vì trong các game võng du đầu tiên loại dược phẩm này đều là lọ nước màu lam, cho nên gọi là lam dược. Hồng dược là dược phẩm hồi HP.
----------------------------------------------------------------------
Nam chính nữ chính đào hố lẫn nhau nắm tay cùng tiến =_=
----------------------------------------------------------------------
Bầy sói lượt thứ nhất thứ hai rất nhanh bị tiêu diệt sạch sẽ.
Chu Huệ chậm rãi thở một hơi dài, gương mặt lộ ra biểu cảm may mắn sống sót sau tai nạn.
Mặt Xe Tăng lại xanh mét, mím chặt môi không nói lời nào.
Lúc này Vân Nhàn mới lạnh nhạt mở miệng: "Đều hoàn thành nhiệm vụ chính rồi chứ? Tùy hai người ở lại hay là rời đi, dù sao tôi với Mục Sư cũng định ở lại."
"Đương nhiên tôi sẽ ở lại." Xe Tăng không tình nguyện nói. Cậu ta không thể nào ngờ được mình đoạt quái còn không bằng Chu Huệ! Nhìn Chu Huệ thanh thản nhẹ nhõm chứng tỏ đã hoàn thành nhiệm vụ chính, trong khi cậu ta vẫn thiếu một con, chết tiệt chỉ một con!
Chu Huệ trầm mặc, rất lâu sau vẫn không nói gì. Đang lúc Vân Nhàn tưởng cô ta muốn truyền tống rời khỏi phó bản thì Chu Huệ lại hạ quyết tâm, kiên quyết nói: "Tôi không đi."
"Ồ?" Vân Nhàn nhướng mày, có chút kinh ngạc. Xe Tăng nghĩ muốn giành càng nhiều phần thưởng nên ở lại cũng chẳng có gì lạ, nhưng Chu Huệ chọn ở lại lại ngoài ý muốn của cô.
"Cô và Mục Sư rất lợi hại, chỉ cần hai người có thể đánh bại quái thú lượt thứ ba thì tôi có thể nhận được điểm thưởng thuộc tính, hiện tại bỏ đi rất đáng tiếc." Chu Huệ nghiêm túc. Có loại nhiệm vụ không thể nhờ cậy người khác, ví dụ như đánh quái, nhưng cũng có loại có thể ăn bám đại thần, ví dụ như điểm thưởng thuộc tính khi qua ải, đây là phúc lợi khi làm đồng đội của đại thần.
"Dù sao nhiệm vụ chính đã hoàn thành, muốn đi lúc nào cũng được. Có một con đường lui, không có gì đáng sợ hết." Chu Huệ nói một câu cuối cùng.
Mí mắt Xe Tăng nhảy nhảy, làm người duy nhất không có đường lui trong đội, cậu ta hoảng hốt. Ngẫm lại mọi việc cứ như một giấc mơ, rõ ràng cậu ta mới là cao thủ chơi game võng du, cuối cùng lại lưu lạc đến bước này. Mục Sư và Pháp Sư mạnh hơn thì không nói, nhưng ngay cả Chu Huệ cũng hoàn thành nhiệm vụ trước... Càng nghĩ càng thấy mất mặt.
Trước khi trò chơi bắt đầu cậu ta còn mang suy nghĩ tự hoàn thành nhiệm vụ, mặc kệ sự sống chết của đồng đội... Chỉ có thể than thở rằng lý tưởng và hiện thực cách nhau quá xa.
- ------------------------------------
Qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, Thụ Yêu cuối cùng cũng khôi phục trạng thái đầy máu. Tô Thần ngồi nghỉ một bên, lẳng lặng chờ lượt thứ ba quái thú tập kϊƈɦ.
Bầy sói nhanh chóng xuất hiện.
Vân Nhàn nhìn lướt qua, cau mày tự hỏi: "Sao lại chỉ có mười con?"
"Có lẽ đợt thứ ba không giống hai đợt trước!" Xe Tăng giả vờ lạnh nhạt nói một câu, sau đó vội vàng vọt lên trước: "Chỉ có mười con thôi, tôi đối phó được." Rất sợ những người khác giành mất phần của cậu ta.
Bầy sói lao nhanh, lát sau đã chạy vào phạm vi tầm bắn của tháp bắn tên. Trong chớp nhoáng đó Tô Thần như nhận ra điều gì, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng hét lớn: "Không đúng, mau quay lại!"
Xe Tăng coi như không nghe thấy gì. Chỉ có mười con sói, vì hoàn thành nhiệm vụ chính cậu ta nhất định phải đánh chết ít nhất một con mới được. Đề phòng đồng đội lợi dụng, trước khi nhiệm vụ hoàn thành cậu ta sẽ không nghe ai hết. Xe Tăng cảm thấy Mục Sư gọi mình cũng chỉ vì nghĩ rằng tất cả mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ, muốn tiếp tục cướp quái nên mới gọi cậu ta quay lại.
Nắm chặt thanh kiếm trong tay, Xe Tăng chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu, có ý định tốc chiến tốc thắng. Dù sao cũng chỉ là mười con sói hoang mà thôi, thêm Thụ Yêu ở bên cạnh nữa, một mình cậu ta cũng có thể giải quyết sạch sẽ.
Chờ bầy sói lao đến trước mặt, cậu ta mới lờ mờ cảm thấy hình như có chỗ nào đó sai sai...
Lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng hét to: "Ngu xuẩn! Đấy là mười con quái tinh anh!"
Xe Tăng trừng lớn mắt, quái tinh anh! Cậu ta từng chơi rất nhiều game võng du nên đương nhiên biết quái tinh anh là gì, điều kiện cơ bản nhất chính là công cao thủ trâu máu dày. Lại nhìn bầy sói trước mắt, hình thể lớn hơn so với những bầy trước, răng nanh bén nhọn, mắt lộ hung quang, nhiều hơn chút linh tính.
Xe Tăng lập tức xoay người muốn chạy, nhưng đã quá muộn.
Bốn con quái tinh anh vây quanh, một con cắn cổ, một con cắn chân, hai con giương vuốt cào. Chỉ trong giây lát Xe Tăng đã ngã xuống.
Giây tiếp theo thuật Thánh Giới vung lên người Xe Tăng nhưng lại không xảy ra chút phản ứng nào.
"Người chơi số 236 tử vong, hồ sơ của người chơi đã bị loại bỏ." Âm thanh máy móc vang lên báo tang.
Nói cách khác, mỗi người chơi chỉ có duy nhất một cái mạng. Vân Nhàn có chút chua xót. Xe Tăng là main tank bị bốn con quái cào một chút đã thăng, bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu?
"Thụ Yêu, ném một con quái lại đây!" Tô Thần nhanh chóng quyết định, tốc độ nói chuyện nhanh hơn: "Nghe đây, mọi người tập trung cùng nhau giết, có thể giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"
Trong lúc còn đang nói chuyện, Thụ Yêu đã dùng cành lá quấn lấy một con sói hoang ném ra phía sau.
Vân Nhàn phản ứng nhanh nhất, đạn ma pháp nhắm thẳng sói hoang lao đến, vì khoảng cách rất gần nên Vân Nhàn bắn trúng yết hầu sói, tạo thành đòn tấn công bạo kϊƈɦ, đồng thời cô không hề do dự mà sử dụng thuật Lôi Điện.
Chu Huệ thêm một tầng sương lạnh trêи mũi tên, bắn chính xác lên người sói hoang, động tác sói trở nên chậm chạp hẳn.
Mục Sư bắt lấy cơ hội, tay phải nắm thành nắm đấm hung hăng nện xuống đầu sói, thuận tiện thêm cho Thụ Yêu ba lần Thánh Giới.
Nhưng sau những đòn tấn công liên tiếp máu của sói hoang vẫn còn nguyên màu xanh lục, nói cách khác nó mới chỉ mất có một phần ba máu.
"Nhanh lên!" Tô Thần vừa thúc giục vừa lăn sang bên cạnh, nhanh nhẹn né tránh cú táp của sói.
Sau đó thêm năm phát đạn ma pháp, bốn mũi tên bắn trúng sói hoang, Vân Nhàn nhắm chuẩn cơ hội sử dụng thuật Lôi Điện đánh gục nó.
Tô Thần giận dữ: "Đến lúc này rồi cô còn cướp quái!" Nhưng trong lòng anh cũng rõ ràng, càng như bây giờ mới càng phải cướp, ai biết còn có thể giết mấy con nữa chứ? Cướp được một con cũng là một con. Anh oán hận chẳng qua vì xem tình hình trước mắt chỉ sợ anh đoạt không được...
Trong nháy mắt Tô Thần còn có suy nghĩ hay là bỏ qua chuyện vượt ải, tập trung cướp quái đi.
Ai ngờ Vân Nhàn hô to: "Tỉ lệ rơi đồ của quái tinh anh siêu cao, vừa rồi tôi nhặt được đạo cụ! Đừng nội chiến, mỗi người một lần thay phiên giết quái, hai con tiếp theo tôi sẽ không cướp!"
Chu Huệ lập tức bày tỏ: "Tiếp theo là Mục Sư, tôi thứ ba." Cô ta biết rõ trong đội mình là người không quan trọng nhất, cho nên để tránh tranh chấp phải chủ động nhường lại.
"Thụ Yêu, ném thêm một con lại đây." Tô Thần vội vã không chịu được, vừa phải thêm máu cho Thụ Yêu vừa phải hét to, lại vừa phải nhanh chóng suy nghĩ xem Vân Nhàn nói thật hay chỉ nói thế để cổ vũ mọi người.
Vân Nhàn biết rõ tiểu đồng bọn hợp tác với mình có tính tình gì, pháp trượng trong tay không ngừng múa, đồng thời khẳng định chắc chắn: "Tôi không lừa anh, thử giết thì biết."
Ba người đồng tâm hiệp lực tấn công, sói hoang nhanh chóng ngã xuống, lần này do Tô Thần giết chết. Một giây sau âm thanh máy móc vang lên bên tai, Tô Thần mới nhẹ nhàng thở ra, lấy ra một đôi găng đeo trêи tay, hiển nhiên là trang bị vừa nhận được, đồng thời Thụ Yêu lại ném thêm một con sói tới.
"Tiếp theo của Chu Huệ." Vân Nhàn hô: "Tỉ lệ quái tinh anh rơi đồ gần như trăm phầm trăm! Mà máu Thụ Yêu sắp đỏ rồi kìa!"
"Tôi hết MP!" Tô Thần hét trả. Anh vừa thấy máu Thụ Yêu chuyển thành màu vàng đã liều mạng thêm máu, vì vậy rất hao MP.
Con sói thứ ba bị ném tới trước mặt Tô Thần, Vân Nhàn kinh ngạc nhận ra máu nó đã mất một phần ba. Nhìn nhìn chỗ đám sói liếc mắt một cái, chúng nó đều thiếu một phần máu hoặc nhiều hoặc ít.
Tháp bắn tên! Thụ Yêu ngăn bầy sói lại nên tháp bắn tên đang tấn công chúng nó!
Thánh Giới! Lúc Tô Thần thêm máu cho Thụ yêu tiện thể làm bị thương bầy sói!
Sau khi Vân Nhàn suy nghĩ cẩn thận, vô cùng nhớ nhung tấm thẻ của mình. Nếu lúc này có thẻ quần công thì tốt biết bao.
"Ngẩn người làm gì? Tấn công đi chứ." Tô Thần thúc giục.
Vân Nhàn cắn môi, ném lam dược chè đậu xanh cho Tô Thần, quát: "Uống đi, dùng Thánh Giới cho Thụ Yêu, dùng hết MP."
Nếu ba người cố gắng ra sức không chừng có thể vượt ải, chỉ cần đợt thứ ba kết thúc, bọn họ sẽ nhận được điểm thuộc tính tự do. So sánh với điểm thì đạo cụ dùng một lần chẳng tính là gì.
Tô Thần nhận được chè đậu xanh, đầu tiên cảm thấy nao nao, sau đó nhanh chóng phản ứng. Anh uống lam dược, nỗ lực thêm máu cho Thụ Yêu. Sau khi thả ba lần kĩ năng xong, máu của năm con sói vây quanh thụ yêu đã biến thành màu vàng.
Chu Huệ lúc này mới chú ý tới sự biến hóa trêи thanh máu của bầy sói, vô cùng kinh hãi: "Kĩ năng quần công? Kĩ năng của Mục Sư không phải là thuật trị liệu ư?"
Vân Nhàn không rảnh trả lời.
Đạn ma pháp và thuật Lôi Điện đan xen bổ xuống sói hoang, chờ máu sói biến thành màu đỏ xong cô hét: "Người tiếp theo!" Dứt khoát quẳng lại quái máu yếu cho Chu Huệ xử lý.
Tô Thần biết bây giờ là lúc phải giành giật từng giây, một khi Thụ Yêu ngã xuống thì không ai có thể chắn được quái, bởi vậy con sói thứ tư vừa bị ném qua anh đã nhanh chóng lao lên đấm một quyền.
Đạn ma pháp của Vân Nhàn nhanh chóng bắt kịp.
Chu Huệ vừa giết được con sói thứ ba thì Vân Nhàn đã giết con thứ tư.
Tô Thần vừa bảo Thụ Yêu ném con thứ năm lại đây vừa hô to: "Ai còn lam dược? Mau lấy cho tôi! Nhường lại một con quái tinh anh để bồi thường!"
Vân Nhàn nhìn vật phẩm trong kho hàng tùy thân buồn bực hết sức. Quái tinh anh lần đầu rơi bánh bao có thể hồi máu, lần thứ hai rơi hai cái bẫy, thứ cần nhất là lam dược thì lại không có.
Cũng vừa khéo Chu Huệ đánh chết quái tinh anh lại nhận được Trà Long Tĩnh có thể khôi phục 25 MP.
Muốn bỏ ra không? Chu Huệ do dự.
Nếu xác định không thể qua ải, vậy giữ chặt tất cả đạo cụ trong tay là tốt nhất. Nếu có thể qua ải, vậy lấy điểm thuộc tính tự do mới là lựa chọn tối ưu. Chỉ sợ đạo cụ dùng xong lại không vớt được điểm thuộc tính, cuối cùng hai bên đều hỏng.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Chu Huệ lựa chọn ném trà Long Tĩnh cho Mục Sư: "Cầm đi, anh cần lam dược." Lại nghĩ thầm, cùng lắm thì coi như hết đợt thứ hai mình đã đi rồi, không tham gia đợt thứ ba quái thú tập kϊƈɦ.
Tô Thần lộ vẻ vui mừng, ý bảo Chu Huệ đánh sói máu yếu: "Bồi thường của cô."
Chu Huệ cũng không từ chối, thong dong thu hoạch quái tinh anh. Xem sắc mặt ngạc nhiên mừng rỡ thì có vẻ thu hoạch không tồi.
Tiếp theo Tô Thần sử dụng trà Long Tĩnh, dùng hai lần Thánh Giới, vì thế máu quái xung quanh Thụ Yêu nhiều nhất còn một nửa, ít nhất chỉ còn lại một phần ba.
Mọi chuyện xảy ra hết sức nhanh chóng, chỉ ngắn ngủn vài giây bầy sói đã chết mất năm con, còn lại năm con cũng nửa chết nửa sống.
Nhưng đúng lúc này Thụ Yêu chịu đựng không nổi nữa, trong nháy mắt lúc thanh máu về cuối, thân thể to lớn ầm ầm ngã xuống.
"Dùng kĩ năng đi, đừng để ý đến MP nữa!" Tô Thần dặn dò.
Ngay lập tức đạn ma pháp nhắm trúng con sói hoang còn ít máu nhất, sau đó là bốn tia sấm sét liên tục bổ xuống, đánh chết một con quái tinh anh.
Bên cạnh nó là một người anh em đồng cảnh ngộ, thân trúng bảy mũi tên, bị bắn thành cái sàng.
Mười quái tinh anh chỉ còn thừa lại ba con.
MP của Tô Thần đã bị dùng hết một lần nữa, Vân Nhàn cũng chỉ đủ dùng thuật Lôi Điện một lần cuối cùng.
Vân Nhàn lấy ra hai cái bẫy, bố trí trêи đường quái nhất định phải đi qua. Sói hoang lao như điên tránh không kịp, dẫm lên bẫy bị cố định ba giây, con duy nhất không trúng bẫy lại là con còn ít máu nhất.
Chu Huệ nắm chặt cơ hội, bắn tên.
Tô Thần đột nhiên tiến lên, tung nắm đấm bổ xuống đầu sói hoang.
Ngay lúc Tô Thần cố ý dùng cơ thể che mũi tên của Chu Huệ, sắp đánh chết quái tinh anh, một tia sấm sét giáng xuống đánh cho quái chết luôn.
Tô Thần mặt không biểu tình, chầm chậm nhìn về phía Vân Nhàn.
Vân Nhàn tỉnh bơ: "Đây là phần bồi thường của lam dược." Cô cũng cống hiến một cái chè đậu xanh đấy, cướp quái hết sức yên tâm thoải mái.