Trần Bình An nhìn xung quanh trước, không thấy có gì khác thường, lúc này mới cầm tay tiểu cô nương, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.
Hắn ngẫm nghĩ, bên khe suối yên tĩnh dễ dàng tránh khỏi tai mắt người khác, nhưng từ lần trước phát giác trong nước suối có thứ âm tà, hắn cũng không tùy tiện xuống nước nữa.
Tiểu cô nương mặc áo bông đỏ trong lúc gấp gáp thốt ra câu kia, sau đó lập tức hối hận, bởi vì bên cạnh Trần Bình An còn có một người khác, đó là Nguyễn tỷ tỷ mặc áo xanh cột tóc đuôi ngựa. Mặc dù lần trước Lý Bảo Bình đã gặp Nguyễn Tú ở Lưng Trâu Xanh, nhưng khi đó còn có đôi Kim Đồng Ngọc Nữ của Đạo gia kia, một người nuôi dưỡng hai con cá lớn xanh đỏ, còn một người dắt theo con nai trắng như tuyết, bọn họ có ngọn nguồn với gia tộc của tiểu cô nương.
Đương nhiên Nguyễn Tú nhìn không giống người xấu, nhưng hiện giờ tiểu cô nương lại sợ nhất loại người như vậy, quan hệ không thân, nhìn rất thiện lương, cuối cùng không thấy đưa dao ra nhưng người bên cạnh đã bị đâm chết.
Lúc đầu Mã tiên sinh và người họ Thôi kia đồng hành với nhau, trích dẫn kinh điển bàn luận xa xôi, thơ từ xướng họa tận hưởng lạc thú. Theo như Lý Hòe nói, họ Thôi này chắc là con riêng hoặc cháu đích tôn của lão Mã, nếu không thì quan hệ không thể nào tốt như vậy.
Ai ngờ Mã tiên sinh tinh thần hăng hái lại chết dưới tay vị chính nhân quân tử danh động thiên hạ kia. Theo những gì Mã lão tiên sinh nói trước đây, trong tất cả quân tử hiền nhân Nho gia ở Đông Bảo Bình Châu, có hai người đặc biệt nổi bật xuất chúng, được khen là “Đại Tiểu Quân”, Thôi tiên sinh chính là “Quan Hồ Tiểu Quân” tiếng tăm lừng lẫy. Mà trước khi biến cố xảy ra, ấn tượng của mọi người đối với Thôi Minh Hoàng gần như đều rất tốt, lịch sự tao nhã, hơn nữa học vấn rộng lớn, giống như không gì không biết, hỏi chuyện gì cũng có thể trả lời.
Chỉ có Lâm Thủ Nhất ngay từ đầu đã không thích Thôi Minh Hoàng, hắn vốn xuất thân từ gia đình giàu có ở ngõ Đào Diệp, vẻ mặt luôn lạnh lùng giống như người khác thiếu hắn mấy trăm vạn lượng bạc, không thân thiết lắm với bốn đứa trẻ còn lại. Cho nên lúc trước Lâm Thủ Nhất nhiều lần mỉa mai Thôi quân tử, lại không ai đồng tình, chỉ cho rằng Lâm Thủ Nhất ghen tị Thôi Minh Hoàng còn phong độ tiêu sái hơn hắn.
Mặc dù Nguyễn Tú không hiểu vì sao ánh mắt của tiểu cô nương lại không quá thân thiện với mình, nhưng vẫn đề nghị:
- Hay là đến phòng đúc kiếm mà chúng ta vừa mới xây xong?
Tiểu cô nương sợ bóng sợ gió, nắm chặt lấy tay Trần Bình An, ra sức lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ cầu xin:
- Trần Bình An, chúng ta đừng đến chỗ có nhiều người lạ được không?
Trần Bình An nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ của Lý Bảo Bình, ôn nhu nói:
- Tin anh đi, phòng đúc kiếm của tiệm rèn là chỗ an toàn nhất.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn vào mắt Trần Bình An, giống như lúc cô còn nhỏ lần đầu tiên đến bên khe suối, nhìn nước suối trong vắt thấy đáy, dòng chảy chậm đến như vậy, khiến đứa trẻ cảm thấy có phải mình sẽ vĩnh viễn không lớn lên. Lúc này gặp phải hiểm cảnh sống chết, một cảm giác ủy khuất khó hiểu dâng lên trong lòng, cô vừa khóc vừa nói:
- Trần Bình An, anh không được gạt em!
Ánh mắt Trần Bình An kiên định nói:
- Không gạt em đâu!
Nguyễn Tú dẫn hai người một lớn một nhỏ đến phòng đúc kiếm, lấy chìa khóa ra mở cửa. Nàng đứng tại chỗ dịu dàng cười nói:
- Ta sẽ không đi vào, ở bên ngoài trông chừng cho các người, dù cha ta tới cũng sẽ không cho vào.
Trần Bình An hơi lúng túng, nhỏ giọng giải thích:
- Có thể mang cho cô bé chút đồ ăn đồ uống không. Tôi đoán sau khi cô bé không còn khẩn trương, tinh khí thần trong thoáng chốc sẽ sa sút, đến lúc đó lấp đầy bụng còn tốt hơn bất cứ thứ gì, lúc nhỏ tôi cũng thường như vậy.
Nguyễn Tú gật đầu, hơi nghiêng người. Chỉ thấy cổ tay của nàng lật một cái, không biết từ nơi nào biến ra một chiếc túi lụa nhỏ, đưa cho Trần Bình An:
- Năm miếng bánh hoa đào do tiệm Áp Tuế mới làm, cầm lấy trước đi. Ta sẽ đi lấy bình nước tới, bảo cô bé đừng ăn quá nhanh, coi chừng mắc nghẹn.
Trần Bình An và Lý Bảo Bình ngồi đối diện với nhau trên hai chiếc ghế đẩu nhỏ. Mặc dù bé gái đã cầm lấy bánh hoa đào nhưng không có dấu hiệu muốn ăn.
Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói nghe xem.
Lý Bảo Bình nói chuyện chậm chạp, dường như rất mâu thuẫn với tính cách làm chuyện gì cũng nôn nóng của cô. Nhưng tiểu cô nương nói chuyện chậm như vậy, vừa lúc có thể khiến Trần Bình An sắp xếp lại suy nghĩ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác để xem xét vấn đề.
Trước khi vị Mã tiên sinh lớn tuổi ở trường học kia chết, năm đứa trẻ đang rời xa quê hương đến phương xa nhập học, trên đường rất thuận buồm xuôi gió, một chiếc xe trâu và hai chiếc xe ngựa đã đi được mấy trăm dặm đường. Mã tiên sinh và Thôi Minh Hoàng của thư viện Quan Hồ trò chuyện với nhau rất vui vẻ giống như bạn vong niên. Nhưng có một ngày lúc Mã tiên sinh đang kiểm tra bài tập của bọn họ, đột nhiên nói rằng muốn đi bàn bạc lộ trình với Thôi tiên sinh một chút, có khả năng hai bên sẽ từ biệt ở đây, mỗi người đi một ngả, dù sao trong thiên hạ cũng không có bữa tiệc nào mà không tàn.
Nhưng đám nhỏ chờ rất lâu vẫn không thấy Mã tiên sinh và Thôi Minh Hoàng trở lại, vì vậy Lý Bảo Bình và Lý Hòe bèn chạy đi tìm người. Kết quả Lý Hòe tìm được Mã tiên sinh đang nằm trong vũng máu, đừng nói là tay chân, thương thế của ông lão nặng đến mức ngay cả vành mắt lỗ tai đều chảy máu, cảm giác thân thể ông lão giống như một chiếc giỏ trúc nhấc lên từ trong suối, nước suối đều chảy ra ngoài.
Mã tiên sinh thoi thóp một hơi bảo Lý Hòe chỉ tìm một mình Lý Bảo Bình đến đây. Sau khi Lý Bảo Bình đến bên cạnh, ông lão nắm tay cô bé. Chẳng biết vì sao lão tiên sinh vốn đã không nói được chữ nào, có thể là do hồi quang phản chiếu, cũng có thể là dùng hết sức lực cuối cùng, nói đứt quãng giao phó hậu sự với Lý Bảo Bình.
Nói đến đây tiểu cô nương mặc áo bông đỏ đã khóc không thành tiếng, ướt đẫm nước mắt.
Trần Bình An vốn không phải loại người quen an ủi người khác, đành yên lặng xích ghế đến gần tiểu cô nương một chút, đưa tay giúp cô bé lau nước mắt, liên tục lặp lại:
- Đừng khóc, đừng khóc...
Bé gái sụt sịt mũi, tiếp tục nói:
- Mã tiên sinh nắm tay em, nói em nhất định phải một mình tìm đến anh, bảo anh phải cẩn thận người của thư viện Quan Hồ và kinh thành Đại Ly, không nên tin bất cứ ai!
Sắc mặt Trần Bình An nghiêm túc, hỏi:
- Mấy đứa Thạch Xuân Gia thì sao?
Lý Bảo Bình mặt đầy nước mắt bỗng nhếch miệng cười, nói:
- Bốn người bọn họ đang dẫn theo tên đánh xe xứ khác kia đi lòng vòng gần ngõ Nê Bình. Lâm Thủ Nhất cảm thấy tên đánh xe kia không phải người tốt, nói không chừng là chung một bọn với họ Thôi, cùng nhau hại chết Mã tiên sinh. Sau khi bọn em tìm một nơi chôn cất Mã tiên sinh, tên đánh xe lại nói thư viện Sơn Nhai không đi được nữa, bởi vì Mã tiên sinh và Thôi tiên sinh vừa nhận được tin tức, thư viện do Tề tiên sinh làm sơn chủ đã từ Đại Ly dời đến nước đối địch Đại Tùy. Hôm nay không có Mã tiên sinh dẫn đường, còn chưa đến Đại Tùy, chỉ cần đến biên cảnh Đại Ly thì mọi người chúng ta sẽ bị biên quân khép tội tư thông với địch phản quốc giết chết.
- Khi đó bọn em cũng không có chủ ý gì, đến lúc cuối Mã tiên sinh cũng không nói cho bọn em biết phải làm sao, nên trở về trường học trong trấn nhỏ chờ đợi thầy giáo kế tiếp, hay là tiếp tục đến thư viện Sơn Nhai ở Đại Tùy nhập học, cho nên đành phải đi theo tên đánh xe kia về đây. Nhưng tên đánh xe kia lại nói trưởng bối gia tộc của bọn em đều đã chuyển đến kinh thành Đại Ly, nếu không tin thì có thể trở về nhà, tìm người hỏi sẽ biết là hắn nói thật, bởi vì quan phủ Đại Ly đã bảo mỗi gia tộc lưu lại người trong trấn nhỏ.
Nguyễn Tú cầm một bình nước gõ cửa, sau đó đi vào phòng đúc kiếm. Lý Bảo Bình lập tức ngậm miệng không nói gì.
Lúc Nguyễn Tú rời khỏi không quên đóng cửa lại.
Đợi đến khi cửa phòng đóng, bé gái mới tiếp tục nói:
- Tên đánh xe kia rất kỳ lạ, cố ý hỏi bọn em có biết một thiếu niên tên là Trần Bình An, cư ngụ ở một nơi gọi là ngõ Nê Bình hay không, nói rằng hắn muốn giúp Mã tiên sinh chuyển lời với anh. Khi đó em không trả lời.
Trần Bình An gật đầu:
- Làm rất đúng. Trước tiên nhét chút gì vào bụng đã.
Lý Bảo Bình giống như hổ đói liên tục ăn ba miếng bánh ngọt, lại uống một hớp nước, dùng mu bàn tay tùy ý lau mặt, nhanh chóng nói:
- Sau đó năm người bọn em tìm cơ hội bàn bạc, cảm thấy không thể bó tay chờ chết, bèn nghĩ ra một biện pháp. Một ngày trước khi về đến trấn nhỏ, Thạch Xuân Gia bắt đầu giả bệnh, em thì phải luôn ở bên cạnh chiếu cố nó. Sau đó em lén nói cho Lý Hòe biết phân bố khu vực ngõ Nê Bình, bảo hắn thừa nhận thực ra đã sớm quen biết anh, lý do là cha hắn Lý Nhị từng làm người phục vụ ở tiệm Dương gia, có một thiếu niên họ Trần ở ngõ Nê Bình thường đến tiệm bán thảo dược, chỉ là lúc trước khi tên đánh xe hỏi thì hắn không nhớ ra chi tiết nhỏ này.
Trần Bình An cảm thấy nghi hoặc.
Lý Bảo Bình xấu hổ giải thích:
- Em thường ở khe suối nhìn thấy anh một mình lên núi hái thuốc, hoặc là lúc xuống núi vác theo một cái gùi thảo dược lớn.
Trần Bình An dở khóc dở cười, dùng ánh mắt ra hiệu mình đã hiểu rồi.
Đồng thời hắn cũng nghĩ lại mà sợ, trầm giọng nói:
- Các em làm như vậy thực ra rất nguy hiểm.
Tiểu cô nương gật đầu nói:
- Biết chứ, cho nên lúc trước năm người bọn em thương lượng chuyện này, em đã nói rõ ràng với bọn họ. Lâm Thủ Nhất nói rằng mạng của Lý Bảo Bình đáng giá nhất, cũng không sợ chết, còn hắn chỉ là một đứa con riêng bị người khác chán ghét, cho nên càng không quan trọng. Thạch Xuân Gia thì khá ngốc, nói là dù thế nào cũng nghe theo em. Lý Hòe thì bảo là sợ cái gì, đến lúc quan trọng thì cần phải quyết đoán, lại nói nếu như hắn xảy ra chuyện, mặc dù cha hắn Lý Nhị rất tệ hại, bản lĩnh đánh rắm còn không có, nhưng mẹ hắn nhất định sẽ báo thù cho hắn. Đổng Thủy Tỉnh thì dứt khoát nhanh gọn nhất, bảo rằng hắn sức lớn, nếu sự tình bại lộ thì bốn người chúng em cứ chạy trước, hắn sẽ liều mạng với tên đánh xe kia.
- Có điều em cảm thấy cũng không nguy hiểm như vậy, nếu tên đánh xe kia thật sự muốn giết bọn em thì không cần chờ đến trấn nhỏ. Hắn chắc chắn là có mưu đồ, đoán rằng mục đích thực sự của bàn tay đen phía sau màn nhất định có liên quan đến anh.
Lý Bảo Bình ăn hết hai miếng bánh hoa đào cuối cùng, hít thở sâu một hơi:
- Sau đó bọn em cuối cùng về tới ngõ Hạnh Hoa trong trấn nhỏ. Em liền bảo Đổng Thủy Tỉnh và Lý Hòe dẫn theo tên đánh xe đi xuống, nói là có thể đi đường tắt đến ngõ Nê Bình, thực ra Lý Hòe muốn dẫn hắn lượn quanh một vòng lớn. Chờ bọn hắn rời đi, em liền xuống xe chạy đến ngõ Nê Bình tìm anh, kết quả cửa nhà anh lại khóa. May mà lúc ấy có hàng xóm láng giềng đi qua, em hỏi mới biết anh đang làm học đồ ở tiệm rèn, khi đó đúng là gấp muốn chết.
Lần này Trần Bình An hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Một loạt kế hoạch này là do em nghĩ ra?
Lý Bảo Bình lắc đầu nói:
- Lâm Thủ Nhất cũng đóng góp ý kiến, chẳng hạn như lúc đầu không thể tìm một nơi cách ngõ Nê Bình quá xa, tùy tiện nói đây là ngõ Nê Bình, như vậy rất dễ bị lộ, khiến em không chạy xa được. Tốt nhất là để xe dừng ở ngõ Hạnh Hoa chỗ nhà Đổng Thủy Tỉnh, cách ngõ Nê Bình không xa cũng không gần, có chỗ để đi lòng vòng. Hơn nữa tên đánh xe kia đến ngõ Hạnh Hoa nhất định sẽ tìm người hỏi thăm, sau khi xác định là thật, chúng em muốn lừa gạt hắn sẽ dễ hơn nhiều.
Lý Bảo Bình trầm giọng nói:
- Cuối cùng chứng minh đúng là như vậy.
Trần Bình An không kìm được xoa đầu tiểu cô nương, khen ngợi:
- Rất lợi hại.
Lý Bảo Bình cười nói:
- Anh không có ở nhà thì Lý Hòe và Đổng Thủy Tỉnh càng không sao, không cần lo lắng bị ép buộc đối chất trước mặt, vạch trần chân tướng.
Lý Bảo Bình tò mò hỏi:
- Tại sao Mã tiên sinh ở trường học và tên đánh xe nói tiếng địa phương trấn nhỏ còn không rõ kia đều muốn tìm anh?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Anh cũng cảm thấy lạ, tạm thời chỉ biết có thể liên quan đến mấy món đồ mà Tề tiên sinh đưa cho anh.
Tề tiên sinh đã từng dẫn mình đi xin lá hòe, chỉ là cuối cùng chiếc lá hòe có chữ “Diêu” kia đã dùng hết.
Cây trâm ngọc bích kia? Nhưng Tề tiên sinh và Ninh Diêu đều nói cây trâm này chất liệu bình thường, chỉ dùng để cài tóc mà thôi.
Con dấu?
Tâm tình Trần Bình An nghiêm túc, có lẽ là như vậy.
Tề tiên sinh hai lần đưa cho mình con dấu, tổng cộng bốn khối.
Trước đây không lâu Lão Dương đã nói, mình phải đặc biệt cất kỹ con dấu có chữ “Tĩnh” kia. Văn tự hoàn chỉnh trên đó là “Tĩnh Tâm Đắc Ý”.
Ngoài ra Tề tiên sinh từng thuận miệng nói, nếu như tương lai nhìn thấy bản đồ địa thế núi sông thú vị, có thể dùng đôi Sơn Thủy ấn kia đè lên.
Liên hệ với núi sông ngàn dặm sau khi động tiên Ly Châu rơi xuống, quả thật sẽ có thần linh trấn giữ, trong đó có núi Lạc Phách mà mình sắp mua.
Lý Bảo Bình đột nhiên lấy ra ba chiếc lá hòe khô héo, cầm trong tay đưa cho Trần Bình An xem, đau lòng nói:
- Lá cây màu xanh biến thành vàng rồi.
Trần Bình An bỗng sực tỉnh, khi đó chắc là ba chiếc lá hòe tổ tiên phù hộ này đã giúp vị Mã tiên sinh ở trường học kia kéo dài tính mạng, mới có thể nói thêm vài câu.
Trên thực tế đây cũng là chân tướng, nếu không phải Lý Bảo Bình phúc đến thì lòng sáng ra, vẫn luôn cất giữ ba chiếc lá hòe tổ tiên phù hộ này bên người, e rằng ông lão sẽ không thể nói được chữ nào, chết một cách không cam lòng như vậy.
Hôm nay Trần Bình An đã gởi tất cả tài sản đáng giá ở tiệm rèn. Nguyễn sư phụ đã nhường ngôi nhà lá đất vàng trước đây Ninh Diêu ở cho hắn. Ngoại trừ tám viên đá mật rắn màu sắc vẫn như cũ kia, còn lại chừng trăm viên đá mật rắn bình thường lớn lớn nhỏ nhỏ, cũng phân biệt mang ra khỏi nhà tổ ở ngõ Nê Bình và nhà của Lưu Tiện Dương, toàn bộ chất đống dưới chân tường trong nhà ở đây.
Còn con dấu chữ “Tĩnh” và Hám Sơn phổ, Trần Bình An vẫn luôn mang theo bên người.
Hắn suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói:
- Bây giờ chắc tên đánh xe kia đang trên đường chạy tới tiệm rèn. Hay là em trốn ở chỗ này trước, anh lén đi đưa Thạch Xuân Gia và Lâm Thủ Nhất đang ở chỗ xe trâu xe ngựa đến đây? Nếu như tên đánh xe hỏi, anh có thể bảo người ở đây nói cho hắn biết, anh có thói quen ra ngoài đi dạo. Còn nữa, chuyện bọn em đi lòng vòng xa xôi, chờ tên đánh xe đến nhà anh ở ngõ Nê Bình nhất định sẽ nhận ra. Đương nhiên ngoài mặt có thể hắn sẽ không nói gì, nhưng sau đó các em sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
Trần Bình An thấy Lý Bảo Bình vẫn hơi do dự, bèn trầm giọng nói:
- Tin anh đi, nếu như người nhà bọn em đều đã chuyển đi, vậy trấn nhỏ chỉ còn lại nơi này an toàn thôi.
Lý Bảo Bình ngẫm nghĩ, hỏi:
- Anh rất tin tưởng Nguyễn sư phụ rèn sắt ở đây?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Anh càng tin tưởng “quy củ” mà Tề tiên sinh đã nói.
Lý Bảo Bình cười rạng rỡ:
- Em hiểu rồi!
Một khi Lý Bảo Bình đã hạ quyết tâm, trong nháy mắt liền thể hiện sự quyết đoán kinh người:
- Nếu anh đã tin tưởng Nguyễn tỷ tỷ kia, vậy em sẽ bảo chị ấy dẫn em đi tìm Thạch Xuân Gia và Lâm Thủ Nhất tới đây, sau đó tìm một nơi ẩn nấp. Anh cứ yên tâm ứng phó với tên đánh xe chết tiệt kia, trước tiên xem thử trong hồ lô của hắn bán thuốc gì rồi tính sau.
Trần Bình An cười nói:
- Cũng được.
Hắn dẫn theo Lý Bảo Bình ra khỏi phòng đúc kiếm. Có lẽ vì tránh hiềm nghi, Nguyễn Tú ngồi bên ngoài cách xa hơn một chút. Lúc này nàng đang ngồi trên một chiếc ghế trúc nhỏ xanh biếc, rất buồn chán lắc lư qua lại.
Sau khi Trần Bình An nói ra thỉnh cầu, Nguyễn Tú không hề do dự nói:
- Không có vấn đề gì.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn về tiểu cô nương mặc áo bông đỏ, ra hiệu cho cô bé nằm lên lưng mình.
Vẻ mặt Lý Bảo Bình không tình nguyện:
- Em chạy nhanh lắm!
Nguyễn Tú cười nói:
- Chị chắc chắn còn nhanh hơn.
Tiểu cô nương nổi nóng quay đầu nhìn về Trần Bình An, hiển nhiên là hi vọng hắn có thể chứng minh mình thật sự chạy rất nhanh.
Trần Bình An vừa định lên tiếng, Nguyễn Tú đã nghiêm mặt nói với một lớn một nhỏ này:
- Chị đi về mấy chuyến, em và Trần Bình An còn chưa chạy đến trấn nhỏ đâu.
Lý Bảo Bình bĩu môi:
- Em biết trên đời có thần tiên quỷ quái, nhưng chị cho rằng thần tiên dễ làm như vậy sao.
Trần Bình An dứt khoát nói:
- Nghe lời Nguyễn tỷ tỷ, nhanh!
Lý Bảo Bình thở dài, đành phải ngoan ngoãn nằm lên lưng Nguyễn Tú, mềm mại thoải mái khiến tiểu cô nương mệt rã rời ngủ gà ngủ gật.
Trước khi đi Nguyễn Tú nói với Trần Bình An:
- Nếu có chuyện gì thì hãy tìm cha ta.
Trần Bình An gật đầu.
Sau một tiếng “vù”, Lý Bảo Bình đang ôm lấy cổ Nguyễn cô nương bỗng sợ đến cả người lông tơ dựng ngược, cảm giác được bên tai có gió lớn gào thét thổi qua.
Cô quay đầu nhìn xuống dưới. Sao nhà cửa lại trở nên giống như những phiến đá xanh nhỏ trên đường Phúc Lộc? Khe suối kia thì lại nhỏ như dây thừng?
Trần Bình An đứng trên mặt đất ngây người như phỗng, trơ mắt nhìn Nguyễn cô nương cõng Lý Bảo Bình vọt lên rồi biến mất.
Thiếu niên nghĩ thầm, hóa ra Nguyễn cô nương cũng là thần tiên như Ninh cô nương.
- --------
Trong một ngôi nhà tĩnh mịch an tường ở ngõ Nhị Lang, Thôi Sàm đang đứng bên bờ ao, còn thiếu niên hiền lành thì yên lặng ngồi trên ghế đẩu nhỏ.
Thôi Sàm nhẹ giọng phân phó:
- Đi lấy một ly nước tới đây.
Thiếu niên lập tức đứng lên, hai tay bưng một ly nước lạnh tới.
Thôi Sàm cầm lấy ly nước, cổ tay rung lên, ly nước tùy ý vẩy xuống ao, biến thành một màn nước màu xanh thật mỏng.
Hắn khẽ động ý niệm, theo đó trong màn nước xuất hiện hình ảnh xe trâu và xe ngựa lần lượt chạy vào trấn nhỏ, người và vật đều hiện rõ.
Hai tay hắn khép trong tay áo, dáng vẻ rất an nhàn thoải mái, mũi chân và gót chân phân biệt dùng sức, cả người giống như con lật đật lắc lư tới lui.
Hoàn toàn không có sự khẩn trương nôn nóng của một vị luyện khí sĩ khi thời cơ chứng đạo sắp đến.
Thôi Sàm nhìn thấy tiểu cô nương mặc áo bông đỏ từ biệt đứa bạn hai má đỏ hây hây, nhảy xuống xe ngựa, chạy như bay trên đường, sau đó tên đánh xe kia bị hai thiếu niên lừa gạt đến ngõ Hạnh Hoa.
Vị quốc sư Đại Ly này tấm tắc nói:
- Lúc trước ta còn chế giễu gián điệp do Tống Trường Kính nuôi dưỡng là ăn phân lớn lên, không ngờ gián điệp do ta huấn luyện ra cũng không khác mấy, là uống nước tiểu lớn lên.
Nhưng rất nhanh hắn lại thư thái. Màn nước vẫn luôn xuất hiện bóng dáng của Lý Bảo Bình đang chạy nhanh. Hắn lẩm bẩm nói:
- Những đứa trẻ ở đây vốn thông minh, nhất là nhóm hơi lớn tuổi như Tống Tập Tân, Triệu Dao. Còn nhóm thứ hai có tiểu nha đầu này, đúng là địa linh nhân kiệt, trí tuệ phát triển rất sớm, đầu óc mở mang cũng nhanh, không thể xem thường được.
Khi thấy tiểu cô nương mặc áo bông đỏ chạy về hướng cầu vòm đá, hào quang trong mắt Thôi Sàm nổi lên từng cơn sóng gợn xao động, giống như sóng lớn vỗ đá.
Thôi Sàm khẽ dời mắt đi, không nhìn chăm chú vào màn nước nữa. Hắn nhắm mắt chờ đợi, đến khi mở mắt thì bé gái đã chạy qua cầu vòm đá.
Thôi Sàm khẽ nhíu mày: “Là vì thủ đoạn của hoàng thất Đại Ly quá tàn nhẫn máu tanh, khiến cho thanh kiếm cổ kia phản cảm một cách tự nhiên? Cũng tiện thể sinh ra một chút căm ghét với người đỡ rồng Đại Ly là ta? Theo lý mà nói, mặc dù đã không thể tra ra lịch sử chân thực của thanh kiếm này, chỉ có một số lời đồn hư vô mờ mịt, nhưng nếu đã là kiếm cổ, vậy có cảnh tượng chém giết nào mà chưa trải qua, không đến mức hẹp hòi như vậy chứ?”
Hình ảnh trong màn nước càng lúc càng đến gần tiệm rèn.
Màn nước do ly nước tạo ra đột nhiên vỡ nứt, vô số bọt nước bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, đụng vào vách tường cửa sổ, đòn dông cột chống trong nhà, lại tạo thành vô số lỗ thủng.
Nhưng giọt nước bắn về phía Thôi Sàm và thiếu niên giống như đụng vào một bức tường đồng vách sắt vô hình, trong nháy mắt nổ tung thành bọt nước nhỏ bé hơn.
Giọng nói của Nguyễn Cung từ chỗ cửa sổ mái nhà truyền xuống:
- Ngươi không nên được voi đòi tiên!
Thôi Sàm ngẩng đầu lên cười đùa nói:
- Thánh nhân đúng là hẹp hòi, không nhìn thì không nhìn, có gì từ từ nói. Dù sao nơi này cũng là nhà tổ Viên gia, sau này ta trở lại kinh thành bị người ta chất vấn thì phải làm sao?
Hắn lẩm bẩm nói:
- Hình đồ di dân của vương triều họ Lư cũng nên đến rồi chứ.
Thôi Sàm cúi đầu liếc nhìn thiếu niên, sau đó dời mắt đi, ngón trỏ trái phải giấu trong tay áo gõ nhẹ, thấp giọng nói:
- Đề phòng lỡ may, đề phòng lỡ may.
- --------
Khi Lý Hòe và Đổng Thủy Tỉnh dẫn theo tên đánh xe tìm đến, Trần Bình An đang cùng với những người khác xây một ngôi nhà.
Lý Hòe lấm la lấm lét, con ngươi nhanh chóng xoay chuyển. Sắc mặt Đổng Thủy Tỉnh thì vẫn như thường, rất có phong độ đại tướng.
Trần Bình An người đầy bụi bặm đi đến trước mặt ba người, nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi tìm ta?
Tên đánh xe kia tướng mạo bình thường, nhìn giống như một gã nông dân chất phác trung thực, xoa xoa tay đi đến trước mặt Trần Bình An, nhỏ giọng nói:
- Có thể đổi một chỗ khác nói chuyện không?
Trần Bình An lắc đầu trầm giọng nói:
- Cứ nói ở đây đi!
Mặc dù tên đánh xe lộ vẻ không vui, nhưng tâm lý cũng buông lỏng hơn một chút. Đây mới là tâm tính mà thiếu niên quê mùa bình thường nên có.
Hắn do dự một thoáng:
- Ngươi có biết Tề tiên sinh ở trường học trong trấn nhỏ không?
Thiếu niên giày cỏ bực bội nói:
- Trong trấn nhỏ có ai không biết Tề tiên sinh, nhưng Tề tiên sinh chưa chắc đã biết chúng ta.
Lý Hòe ở một bên cố nén nụ cười xấu xa. Đổng Thủy Tỉnh ở Ngõ Hạnh Hoa thì nhìn Trần Bình An ở ngõ Nê Bình thật sâu.
Phía bên kia có người vội vã quát lên:
- Họ Trần kia đừng có lười biếng, mau nói xong rồi về làm việc!
Thiếu niên thở dài, nói với tên đánh xe:
- Có gì cứ nói thẳng được không?
Gã đàn ông kia dùng hai tay vuốt má, thở ra một hơi, thấp giọng nói:
- Ta là một tên tử sĩ của triều đình Đại Ly, phụ trách bảo vệ những đứa trẻ này đến thư viện Sơn Nhai nhập học. Đương nhiên ta không phủ nhận cũng có chức trách giám sát bọn chúng không bị người ngoài lừa đi, chẳng hạn như Đại Tùy, hay như thư viện Quan Hồ, mấy cái tên này ngươi nghe không hiểu cũng không sao, có tin hay không cũng được. Nhưng ta mặc kệ ngươi và Tề tiên sinh có quan hệ thế nào, cũng mặc kệ ngươi có biết Mã Chiêm Mã lão tiên sinh hay không, ta vẫn hi vọng thời gian tới ngươi cẩn thận an toàn, bởi vì Mã tiên sinh trên đường đưa chúng ta đến thư viện Sơn Nhai đã bị người khác hại chết.
- Mà trước đó Mã tiên sinh thỉnh thoảng tán gẫu với ta, trong lúc vô tình có nhắc đến ngươi hai lần. Một lần là rất lâu trước đây khi quét rác, thường thấy có một đứa trẻ thích ngồi ngoài cửa sổ lớp học. Lần thứ hai là trước khi Tề tiên sinh từ chức thầy giáo dạy học và sơn chủ thư viện, từng nói ngươi cũng là nhân tài đọc sách, chỉ tiếc không có cách nào dẫn ngươi đến thư viện Sơn Nhai.
Hắn cười khổ nói:
- Đáng tiếc hiện giờ mấy đứa trẻ này đã là kẻ đáng thương không nơi nương tựa, thư viện thì không dám đi, nhà ở trấn nhỏ cũng không còn nữa. Nên biết thư viện Sơn Nhai do Tề tiên sinh thành lập, không phải người nào cũng có thể vào đọc sách. Kinh thành Đại Ly chúng ta có cả triệu người, nghe nói nhiều năm như vậy cũng chỉ có mười mấy đệ tử xuất thân từ thư viện Sơn Nhai, hôm nay mỗi người đều là quan lớn.
Lý Hòe cúi đầu, không thấy rõ nét mặt. Đổng Thủy Tỉnh thì đứng yên tại chỗ, mặt không cảm xúc.
Nguyễn Tú ở phía xa khẽ hắng giọng một tiếng. Trần Bình An quay đầu sang, trông thấy thiếu nữ áo xanh mỉm cười gật đầu.
Trong lòng hắn hiểu rõ, bèn gọi tên Lý Hòe:
- Lý Hòe, hai đứa các ngươi qua đây, ta có lời muốn hỏi các ngươi trước.
Lý Hòe ồ một tiếng, kéo Đổng Thủy Tỉnh đi tới trước.
Khi gã đàn ông kia ý thức được không ổn, Trần Bình An đột nhiên kéo Lý Hòe và Đổng Thủy Tỉnh ra phía sau mình, lại tiến lên trước một bước, trầm giọng nói:
- Cám ơn ngươi đã báo cho ta biết. Ta sẽ thay Mã lão tiên sinh chiếu cố những đứa trẻ ở trường học này, về sau muốn đi kinh thành tìm cha mẹ chúng hay làm gì khác, ta đều phải hỏi ý kiến của bọn chúng trước.
Gã đàn ông cười khan nói:
- Trần Bình An, như vậy không ổn đâu, dù sao ta cũng có thể trông chừng an nguy của bọn chúng tốt hơn ngươi.
Trần Bình An cười nói:
- Không sao, hôm nay ta đã có tiền, hơn nữa còn quen biết với huyện lệnh đại nhân Ngô Diên, cộng thêm hữu thị lang Lễ bộ Đổng Hồ, nếu thật sự có chuyện thì ta sẽ tìm bọn họ. Đương nhiên trước tiên sẽ xin Nguyễn sư phụ của chúng ta chuyển lời giúp.
Tên đánh xe kia nhếch môi, khóe mắt liếc qua, phát hiện có một người đàn ông vóc dáng không cao đang đứng dưới mái hiên. Hắn vốn đã nổi sát tâm, lúc này lại mồ hôi đầm đìa, tươi cười nói với Trần Bình An:
- Được, nếu Mã lão tiên sinh đã tin tưởng ngươi, ta đương nhiên cũng tin vào nhân phẩm của ngươi. Trần Bình An, nếu sau này có chuyện gì cần ta giúp đỡ, cứ đến ngõ Tam Nữ Chủng ở phía bắc trấn nhỏ tìm ta, ta ở căn nhà nhỏ cuối đầu bắc.
Trần Bình An ôn hòa cười nói:
- Một lời đã định.
Tên đánh xe xoay người rời đi.
Trên trán Trần Bình An đổ mồ hôi, đợi đến khi tên kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới nói với hai đứa trẻ:
- Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, đi theo ta gặp Lý Bảo Bình.
Lý Hòe hỏi:
- Lý Bảo Bình đã nói hết với anh rồi?
Trần Bình An gật đầu.
Đổng Thủy Tỉnh lại hỏi:
- Thạch Xuân Gia và Lâm Thủ Nhất thì phải làm sao?
Trần Bình An cười nói:
- Đã được đưa tới rồi.
Đổng Thủy Tỉnh nhìn hắn một cái, không nói gì nữa.
Vẫn trong gian phòng đúc kiếm tạm thời bỏ trống kia, Trần Bình An đứng đối diện với năm đứa trẻ trong trường học ngồi xếp hàng trên hai chiếc ghế dài. Dựa vào tuổi tác để phân chia, theo thứ tự là Thạch Xuân Gia ở ngõ Kỵ Long, Lâm Thủ Nhất ở ngõ Đào Diệp, Đổng Thủy Tỉnh ở ngõ Hạnh Hoa, Lý Bảo Bình ở đường Phúc Lộc, Lý Hòe ở cuối phía tây trấn nhỏ.
Ngoại trừ Lý Hòe nhỏ tuổi nhất cách khá xa, bốn người còn lại đều chỉ chênh lệch mấy tháng.
Trần Bình An hỏi:
- Lý Hòe và Đổng Thủy Tỉnh đã kể lại tình hình ban nãy, các em cảm thấy người xứ khác tự xưng là tử sĩ Đại Ly kia rốt cuộc muốn làm gì?
Áo lông cáo quý giá của Lâm Thủ Nhất đã không thấy nữa, hắn lạnh nhạt nói:
- Chúng ta còn không biết vì sao họ Thôi kia lại giết Mã tiên sinh, nói gì đến chuyện khác?
Thạch Xuân Gia dựa sát vào vai Lý Bảo Bình, sắc mặt hơi tái, vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng. Nhưng sau khi trở lại trấn nhỏ, nhất là nhìn thấy Trần Bình An quen thuộc, bé gái cột tóc sừng dê này đã bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất không cần lo lắng đột nhiên biến thành thê thảm giống như Mã tiên sinh sau khi chết. Lúc bọn họ giúp đào hố chôn cất, Thạch Xuân Gia sợ đến mức nấp ở phía xa, ôm đầu khóc lóc, từ đầu đến cuối cũng không giúp được gì. Lý Hòe cũng không khá hơn chút nào, nấp ở chỗ còn xa hơn, răng run lập cập.
Lúc này Lý Hòe lại ôm bụng, vẻ mặt như đưa đám, nhỏ giọng nói:
- Vừa đói vừa khát, cái gọi là ăn đói mặc rét cũng chỉ như vậy mà thôi. Cha mẹ ơi, con trai của các người hôm nay sống thật là khổ.
Lý Bảo Bình quay đầu trừng mắt quát lên:
- Lý Hòe!
Lý Hòe liền cụp đầu, lén lút kéo tay áo Đổng Thủy Tỉnh ngồi ngoài cùng bên phải:
- Thủy Tỉnh, ngươi có đói bụng không?
Đổng Thủy Tỉnh bình tĩnh nói:
- Ta có thể giả vờ như không đói.
Lý Hòe trợn trắng mắt.
Lý Bảo Bình chán nản, bất giác đưa tay nắm lấy tóc sừng dê của Thạch Xuân Gia bên cạnh, ra sức lắc lư:
- Thực ra hiện giờ chuyện gì cũng giống như rơi vào trong sương mù, nhìn không thấu, đoán không được. Lâm Thủ Nhất nói đúng, người đánh cờ bên đối phương nhất định là cao thủ, còn chúng ta thì quá non nớt. Việc khẩn cấp trước mắt là giữ được tính mạng, sau khi xác nhận an toàn mới bàn đến chuyện khác, chẳng hạn như mau chóng liên hệ với người nhà đã chuyển đến kinh thành Đại Ly, báo một tiếng bình an.
Sau khi Lý Bảo Bình buột miệng nói ra “báo một tiếng bình an”, mọi người đều bất giác nhìn về thiếu niên mang giày cỏ ở đối diện.
Trần Bình An im lặng một lúc lâu, hỏi:
- Đã không đoán ra suy nghĩ của người khác, vậy chúng ta hãy làm rõ suy nghĩ của chính mình.
Nhìn thấy năm đứa trẻ đối diện không có dị nghị gì, Trần Bình An hỏi:
- Các em muốn bình an đến kinh thành Đại Ly tìm cha mẹ trưởng bối của các em, hay là...
Lý Hòe đau khổ kêu gào:
- Cha mẹ ta dẫn theo chị ta không biết đi nơi nào hưởng phúc rồi, ta đến kinh thành cái rắm ấy. Nhà cậu của ta thì tính tình tệ hại, nếu có tiền thì sẽ càng khi dễ ta. Trước kia thì xem như kẻ trộm, sau này còn không phải xem như kẻ thù sao? Trời lớn đất lớn nhưng không có chỗ cho Lý Hòe ta dung thân.
Lý Bảo Bình đi vòng qua Thạch Xuân Gia gõ đầu Lý Hòe một cái, khiến cho hắn không dám nói nữa.
Đổng Thủy Tỉnh ngẫm nghĩ, phiền muộn nói:
- Ta muốn đọc sách. Nếu cha mẹ ta còn ở trấn nhỏ, không đọc sách thì cũng không sao, giúp bọn họ ra đồng làm việc là được, nhưng bọn họ đến kinh thành rồi thì ta biết làm gì đây? Ngay cả tiếng phổ thông của Đại Ly cũng không biết, ta cũng không phải người học cái gì cũng nhanh như Lý Bảo Bình. Hơn nữa lúc ông nội mất đã nói với ta, có chết cũng phải chết trong trường học, sau này không thành người đọc sách thì đừng đến viếng mồ mả, ông ấy không nhận đứa cháu như ta. Nếu trường học trong trấn nhỏ này tiếp tục hoạt động thì ta sẽ ở lại.
Thạch Xuân Gia đỏ mắt, rụt rè nói:
- Ta muốn đến kinh thành tìm cha mẹ.
Lâm Thủ Nhất ngồi ở ngoài cùng bên trái nhíu mày nói:
- Chỗ nào an toàn thì ta đến chỗ đó.
Hai tay Lý Bảo Bình khoanh trước ngực, ánh mắt rạng rỡ, thần thái phấn chấn, lớn tiếng nói:
- Ta muốn đi thư viện Sơn Nhai! Đến chỗ Tề tiên sinh học tập!
Cô bé đứng lên, đứng giữa Trần Bình An và bốn đứa trẻ cùng trường, đưa tay chỉ vào Đổng Thủy Tỉnh:
- Đừng nói Đại Ly, tính cả Đông Bảo Bình Châu thì thư viện Sơn Nhai của Tề tiên sinh là nổi tiếng nhất. Nếu ông nội ngươi biết ngươi ở lại trấn nhỏ đọc sách chứ không đi thư viện Sơn Nhai, ta đoán nắp quan tài của ông ấy cũng sẽ không đóng được. Đương nhiên nếu sợ chết thì ngươi đừng đi, cứ ở chỗ này học tập, học thêm mười năm cũng có thể xem như một kẻ đọc sách gà mờ, còn tốt hơn chết trên đường nhập học.
Đổng Thủy Tỉnh bị lời nói của Lý Bảo Bình làm đỏ mặt.
Lý Bảo Bình lại chỉ vào Lâm Thủ Nhất:
- Không phải ngươi là con riêng bị người khác xem thường à? Hơn nữa từ đáy lòng của ngươi, chẳng phải cũng xem thường những đứa trẻ nhà giàu sinh ra ở đường Phúc Lộc như ta? Sau khi đến thư viện Sơn Nhai thì ai dám xem thường ngươi nữa? Đương nhiên Tề tiên sinh đã từng nói, quân tử phải tránh xa nơi nguy hiểm, cho nên nếu Lâm Thủ Nhất ngươi muốn ở lại nơi này thì ta cũng lười quản.
Thạch Xuân Gia vừa thấy Lý Bảo Bình đưa tay chỉ vào mình liền khóc òa lên.
Vẻ mặt Lý Bảo Bình giống như thương xót cho bất hạnh của đối phương, lại tức giận vì đối phương không tranh đấu, ngồi trở về chỗ cũ. Lý Hòe nghi hoặc hỏi:
- Lý Bảo Bình, sao ngươi không nhắc đến ta?
Lý Bảo Bình đáp:
- Không muốn nói chuyện với ngươi.
Lý Hòe ngơ ngác, sau đó yên lặng ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy bi phẫn.
Trần Bình An không nhìn bốn đứa còn lại, chỉ nhìn về tiểu cô nương mặc áo bông đỏ, hỏi:
- Xác định muốn đến thư viện Sơn Nhai?
Lý Bảo Bình gật đầu nói:
- Tề tiên sinh đã nói, thư viện Sơn Nhai của chúng ta cất giữ sách nhiều nhất cả châu! Tề tiên sinh còn nói, cho dù ông ấy không thể trả lời tất cả vấn đề của em, nhưng có thể tìm được đáp án trong những quyển sách ở đó!
Thư viện Sơn Nhai của chúng ta.
Rất dễ thấy, tiểu cô nương đã sớm coi mình là học sinh đệ tử của thư viện kia.
Cuối cùng Trần Bình An hỏi:
- Không sợ chịu khổ sao?
Khí thế trên người tiểu cô nương giảm xuống một chút:
- Một mình thì có hơi sợ.
Trần Bình An cười rạng rỡ nói:
- Được rồi.
Vẻ mặt Lý Bảo Bình ngỡ ngàng:
- Hả?
Trần Bình An nghiêm túc nói:
- Anh sẽ theo em đến thư viện Sơn Nhai.
Lý Bảo Bình muốn nói lại thôi, vành mắt đỏ bừng. Nếu không phải có bốn tên quỷ nhát gan ngồi bên cạnh, tiểu cô nương không sợ trời không sợ đất này đã sớm khóc thành tiếng rồi.
Giống như rất lâu trước đây, lần đầu tiên đến khe suối nhỏ “bắt” con cua kia. Thực ra lúc ở ngoài cửa cô bé đã lén khóc, cho nên sau khi chạy như bay vào nhà mới có thể kiêu ngạo như vậy.
Trần Bình An vẫy tay với Lý Bảo Bình, chờ Lý Bảo Bình đi đến trước người, hắn mới nói với bốn đứa còn lại trên ghế dài:
- Bốn người các em chờ ở đây một lát, anh và Lý Bảo Bình đi tìm người nói chuyện một chút, cũng có liên quan đến các em, cho nên đừng vội đi.
Sau đó Trần Bình An dắt tay tiểu cô nương đi ra ngoài phòng đúc kiếm.
Thiếu niên giày cỏ giống như đang lẩm bẩm, lại giống như đang nói chuyện với ai:
- Anh đã nói, chuyện gì đã đáp ứng thì nhất định phải làm.
Lý Bảo Bình vừa lau nước mắt vừa nói:
- Nhưng lúc ấy anh cũng đã bảo, nếu như không làm được thì có thể nói.
Trần Bình An lắc đầu, ôn nhu nói:
- Tề tiên sinh đã không có ở đây, anh có nói thì ông ấy cũng không nghe được.
- --------
Sau khoảng thời gian một nén nhang, cho dù thiếu niên đã dẫn tiểu cô nương mặc áo bông đỏ đi xa, thánh nhân Binh gia Nguyễn Cung vẫn ngồi trên ghế trúc nhỏ, tinh thần dường như còn chưa khôi phục lại.
Nguyễn Tú cũng ngồi trên ghế dựa, nhìn cái ghế trúc trống trải kia, trong lòng rối loạn.
Thiếu niên bảo Nguyễn Cung giúp mua năm ngọn núi, nhưng hắn sẽ nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ. Nếu như không về được, hãy đem bốn ngọn núi trong đó gồm núi Lạc Phách, núi Bảo Lục, đỉnh Thải Vân, núi Tiên Thảo, phân biệt tặng cho Lưu Tiện Dương, Cố Xán, Ninh Diêu, Nguyễn Tú. Hắn chỉ giữ lại ngọn núi Chân Châu trơ trọi kia cho mình ba trăm năm.
Hai tiệm Áp Tuế và Thảo Đầu gần nhau trong trấn nhỏ, có thể xin Nguyễn sư phụ thuê người giúp trông coi, nếu kinh doanh không tốt, có ngày cửa tiệm đóng cửa cũng không sao. Nhưng hắn sẽ để lại chừng trăm viên đá mật rắn bình thường, nhờ Nguyễn sư phụ giúp bán ra, tiền thu được sẽ dùng để duy trì cửa tiệm hoạt động. Hai tiệm mặc dù không cần nghĩ đến chuyện thu lợi kiếm tiền, nhưng thiếu niên hi vọng mỗi người phục vụ trong tiệm đều được thông báo, chủ nhân nơi này là một gia đình họ Trần ở ngõ Nê Bình, tiệm này do nhà bọn họ mở.
Thêm nữa là nhờ Nguyễn sư phụ đưa bốn đứa trẻ ở trường học đến kinh thành Đại Ly an toàn. Về phần thù lao, thiếu niên sẽ đưa cho Nguyễn sư phụ nửa khối Trảm Long Đài, cùng với toàn bộ tiền đồng kim tinh còn dư sau khi mua núi mua tiệm.
Nguyễn Cung không từ chối, nhưng ông ta nói chỉ có thể đảm bảo đưa hắn và Lý Bảo Bình đến biên cảnh phía nam Đại Ly, còn sau khi rời khỏi biên giới thì sinh tử phú quý chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Trần Bình An gật đầu đáp ứng.
Trong chiều hôm, Trần Bình An thu xếp cho năm đứa trẻ xong, một mình đi về hướng trấn nhỏ.
Đi qua cầu vòm đá, đi vào trấn nhỏ, đi đến ngõ Nê Bình, trở lại ngôi nhà của mình.
Bóng đêm buông xuống, vẻ mặt thiếu niên bình tĩnh, thắp một ngọn đèn.
Thiếu niên đối diện với ngọn đèn, gác đêm không ngủ, giống như trước đây đón giao thừa hàng năm.
Đèn đóm chập chờn, chiếu rọi ra ánh mắt trầm mặc kiên nhẫn của hắn.
- --------
Trên cầu vòm đá, có người cười hỏi:
- Phòng tối ngàn năm, một đèn liền sáng. Tiền bối, thế nào?
Có người trả lời:
- Được.
- --------
Khi Trần Bình An “tỉnh lại”, phát hiện mình lần thứ tư nhìn thấy người nọ, lơ lửng trên không, tay áo trắng như tuyết không gió phất phơ.
Mũi chân người nọ nhẹ nhàng đáp xuống đất, đi về phía Trần Bình An. Cứ đi một bước nét mặt lại rõ ràng thêm một phần, thân hình cao lớn nhưng lại không khiến người ta cảm thấy cồng kềnh.
Người nọ lại là một cô gái.
Đối với thiếu niên, có thể nói nàng rất xinh đẹp, đẹp đến mức không thể đẹp hơn được nữa.
Nàng đứng trước người thiếu niên, cuối cùng dừng bước, cúi đầu khom lưng, nhìn chăm chú vào cặp mắt trong vắt của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Ta đã chờ tám ngàn năm rồi. Trần Bình An, mặc dù thiên phú tu hành của ngươi kém xa chủ nhân trước đây của ta, nhưng như vậy cũng không sao.
Nàng lại cúi đầu đến gần hơn một chút, gần như sắp đụng vào trán Trần Bình An:
- Trần Bình An, ta muốn nhờ ngươi giúp ta nói một câu với bốn thế giới bên ngoài, được không?
Trần Bình An vô ý thức địa gật đầu.
Cô gái cao lớn bỗng cười một tiếng.
Nàng đột nhiên quỳ một chân xuống, cho dù như vậy, nàng chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể đối diện với Trần Bình An vóc người gầy gò.
- Được, từ hôm nay trở đi, Trần Bình An, ngươi chính là vị chủ nhân thứ hai của ta, cũng là vị chủ nhân cuối cùng.
Vẻ mặt Trần Bình An ngơ ngác.
Cô gái cao lớn cả người tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết, nhíu đôi mắt thật dài, khóe miệng nở nụ cười. Nàng quỳ một chân xuống đất, nhìn về thiếu niên mơ mơ hồ hồ. Thần thái của nàng rạng rỡ, trong mắt giống như chiếu rọi cảnh tượng núi sông vạn dặm, trầm giọng nói:
- Trần Bình An, xin ngươi lặp lại lời thề theo ta một lần, được không?
Nàng vươn một tay ra, khẽ giơ lên trước người thiếu niên.
Trần Bình An cũng vươn một tay ra, nhẹ nhàng khép tay lại với nhau.
Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Thiên đạo sụp đổ, Trần Bình An ta chỉ với một kiếm, có thể dời núi, chém sông, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, sắc thần, hái sao, phá thành, mở trời mở đất!
Trong lòng thiếu niên mặc niệm theo:
- Thiên đạo sụp đổ, Trần Bình An ta chỉ với một kiếm, có thể dời núi, chém sông, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, sắc thần, hái sao, phá thành, mở trời mở đất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT