Màn đêm trầm lắng, Tống Trường Kính một mình trở về dinh thự của quan giám sát. Thiếu niên Tống Tập Tân thì đã quay lại ngõ Nê Bình giống như ổ chó, người đàn ông cũng không gò ép chuyện này. Thân là đại tướng sa trường cầm binh nhiều năm, trong núi thây biển máu vẫn có thể ngủ yên ngáy lớn. Cho nên những năm qua cuộc sống của đứa cháu được thả nuôi kia không phù hợp với thân phận con cháu hoàng tộc, Tống Trường Kính cũng không cảm thấy mắc nợ gì nó. Có thể sống sót trở về kinh thành Đại Ly đã xem như không tệ rồi.
Quản sự lớn tuổi của dinh quan vẫn đứng chờ ở cổng, tay xách đèn lồng.
Tống Trường Kính bước qua cánh cổng chỉ mở một bên, bước nhanh tới trước nói:
- Không cần dẫn đường.
Quản sự lớn tuổi im lặng gật đầu, đi chậm lại, sau đó lặng lẽ rời đi.
Dinh quan ở đường Phúc Lộc này được xây dựng không hề xa hoa, diện tích thua xa nhà của hai họ Lư Lý. Vị quan giám sát tiền nhiệm hàng thật giá thật kia sống một cách kham khổ túng thiếu, đám nhà giàu trong trấn nhỏ cũng không cảm thấy chuyện này có gì không ổn.
Nhưng Tống Trường Kính thì khác, ông ta là em trai cùng mẹ với hoàng đế Đại Ly hiện giờ, còn có công lao to lớn mở mang bờ cõi, đồng thời là tông sư võ đạo đứng đầu Đông Bảo Bình Châu.
Ông ta đến đây giống như rồng qua sông chui vào một cái hồ nhỏ, đám cường hào dù không sợ cho lắm, nhưng đối diện với loại người như Tống Trường Kính vẫn sẽ có thái độ kính cẩn nên có.
Lúc Tống Trường Kính đi qua một viện nhỏ, thấy có người còn đang thắp đèn đọc sách trong phòng, tư thế ngồi ngay ngắn, dù ở một mình vẫn cẩn thận tỉ mỉ.
Không hổ là một vị chính nhân quân tử.
Tay áo rộng của Tống Trường Kính phất phơ, bước nhanh đi qua, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai.
Năm xưa có một thiếu niên theo học ở thư viện Quan Hồ, thư pháp như thần, danh chấn cả triều đình và dân gian, được quốc chủ Nam Ngụy triệu vào hoàng cung viết chiếu thư bên điện. Khi đó trời đang rét đậm tuyết lớn, bút đông cứng không thể viết chữ, vua bèn ra lệnh cho hơn mười cung tần hầu hạ hai bên, hà hơi vào bút cho y.
Câu chuyện này nhanh chóng lan truyền ở Đông Bảo Bình Châu, trở thành một sự tích được mọi người ca tụng.
Chỉ là không ai suy nghĩ sâu xa, hoàng thành cung cấm nghiêm ngặt thế nào, chuyện như vậy hoàng đế không nói, hoạn quan không nói, phi tần không nói, dân chúng làm sao biết được?
Đi giữa lối nhỏ sâu thẳm, Tống Trường Kính bỗng cười lớn phóng khoáng.
Tống Tập Tân mặc một bộ quần áo trắng sạch trở lại ngõ Nê Bình, cửa viện cũng không khóa. Sau khi đẩy cửa nhà ra thì thấy tỳ nữ Trĩ Khuê đang ngồi trên một cái ghế ở nhà chính, mắt khép hờ nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, khi đầu nghiêng đến một mức độ thì lập tức dựng thẳng, sau đó lại tiếp tục nghiêng.
Xem ra thiếu nữ thật sự rất mệt. Tống Tập Tân cúi người xuống, nhẹ nhàng lắc lắc vai nàng, ôn nhu nói:
- Trĩ Khuê, Trĩ Khuê, tỉnh dậy, mau về phòng mình ngủ đi, cẩn thận bị lạnh đấy.
Thiếu nữ lim dim ngái ngủ dụi dụi mắt, mơ màng nói:
- Công tử, sao lại về trễ như vậy.
Tống Tập Tân cười nói:
- Đi đến chỗ cầu mái che một chuyến, chặng đường hơi xa nên về hơi muộn.
Trĩ Khuê nhìn thấy bộ lễ phục xa lạ của Tống Tập Tân, liền ngạc nhiên nói:
- Ơ? Sao công tử lại đổi y phục rồi?
Tống Tập Tân không muốn nói nhiều về chủ đề này:
- Không nói chuyện này nữa. Quyển Địa Phương Huyện Chí kia cho cô mượn, đọc sách nhận chữ thế nào rồi, có cần ta dạy cô không?
Thiếu nữ lắc đầu nói:
- Không cần.
Tống Tập Tân trở lại phòng mình, trong phòng tối đen. Thiếu niên cởi áo ngoài ra, đá văng giày, lần mò đến trên giường, rủ rỉ nói:
- Vương Chu, Vương Chu, thì ra là vậy.
Trĩ Khuê trở lại phòng mình, tắt đèn đi ngủ, cả người trốn vào trong chăn, phát ra những tiếng động nhẹ như đang ăn vụng, trong miệng nhấm nháp thứ gì đó.
Cuối cùng cô còn ợ một tiếng.
- --------
Lưu Tiện Dương ở lại tiệm đúc kiếm, mặc dù còn chưa chính thức trở thành đồ đệ của Nguyễn sư phụ, nhưng ai cũng nhìn ra Nguyễn sư phụ rất coi trọng thiếu niên cao lớn này, nếu không cũng sẽ không tự mình cầm tay dạy hắn làm thế nào rèn thân kiếm. Một dãy phòng đúc kiếm kia, hôm nay cũng không phải ai cũng đi vào được.
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, có một người trẻ tuổi xuất thân từ thợ làm gốm chạy đến gần Lưu Tiện Dương, bảo rằng có người tìm hắn. Tên kia còn nháy mắt rất hứng thú, nói là một vị phu nhân còn xinh đẹp hơn đám phu nhân ở đường Phúc Lộc đến tìm Lưu Tiện Dương.
Lưu Tiện Dương cười đùa đi theo hắn, nhưng trong thoáng chốc tâm tình đã trở nên nặng nề.
Quả nhiên có một vị phu nhân vóc người cao gầy đứng bên cạnh giếng nước, chung quanh có rất nhiều đàn ông trai tráng đang đào giếng dọn đất rất hăng say.
Giống như tên mọt sách Tống Tập Tân kia xem thường, Lưu Tiện Dương quả thật là một kẻ chưa thấy việc đời, nhưng đánh giá phụ nữ xinh đẹp hay không chẳng liên quan gì đến việc đọc sách biết chữ. Có lẽ thiếu niên cao lớn không biết, trong khái niệm xinh đẹp chung chung có một loại gọi là quyến rũ, đặc biệt là vừa đoan trang vừa mị hoặc bên trong càng động lòng người.
Nếu phân tích hình dạng chữ “Mị” này, vốn có nghĩa là cô gái vẽ lông mày. (1)
Vị phu nhân trước mắt không biết tên họ lai lịch này, lông mày tinh xảo như râu ngài, trán rộng và ngay ngắn như ve sầu, nhẵn bóng đầy đặn.
Hôm nay bà ta chỉ tới đây một mình, không có điệu bộ khởi binh hỏi tội, cũng không giống như muốn ỷ thế hiếp người. Lưu Tiện Dương thấy vậy mới khẽ thở phào một hơi.
Lưu Tiện Dương không phủ nhận vị phu nhân ung dung trang nhã này có gương mặt rất xinh đẹp, nếu là trước đây gặp phải bên đường nói không chừng hắn còn huýt gió mấy tiếng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ động tâm. Cô gái mà thiếu niên cao lớn ngưỡng mộ trong lòng, trước kia là tỳ nữ ở ngõ Nê Bình, hôm nay vẫn vậy, sau này cũng như vậy.
Lưu Tiện Dương dẫn theo phu nhân xinh đẹp đi về hướng khe suối nhỏ, nói với giọng kiên định:
- Phu nhân, nếu bà muốn thuyết phục ta bán món đồ gia truyền kia cho các người, ta khuyên phu nhân không nên nói thì hơn.
Phu nhân xinh đẹp cười nói:
- Trước tiên đừng vội từ chối, để ta nói rõ quan hệ lợi ích và tác hại với ngươi, sau đó ngươi hãy đưa ra quyết định.
Sắc mặt thiếu niên cao lớn không thay đổi, vẫn ra vẻ ung dung, nhưng trong nháy mắt trái tim đã chìm xuống hang sâu.
Ở phía xa, thiếu nữ ngồi xổm trên ngưỡng cửa một căn phòng đúc kiếm, bưng một chén cơm, cơm trắng chất đống thành hình núi nhọn, cao vút tràn ra ven rìa chén trắng. Nàng ăn như hổ đói, sau khi ăn hết “đỉnh núi” thì đúng như ý nguyện nhìn thấy thịt kho được nàng giấu trong đó. Cả người nàng tràn đầy sắc thái hạnh phúc, lén lút xoay người, đưa lưng về phía người đàn ông ngồi ở một đầu khác ngưỡng cửa đang chậm rãi nhai nuốt, hỏi:
- Cha, cứ mặc kệ người đàn bà xứ khác kia à?
Người đàn ông nói ồm ồm:
- Mặc kệ.
Thiếu nữ áo xanh lo lắng nói:
- Về sau hắn sẽ là đại đệ tử khai sơn của cha ở nơi này, không sợ đi lầm đường sao?
Người đàn ông hờ hững nói:
- Vậy là do thằng nhóc kia không có phúc.
Thiếu nữ nghi hoặc hỏi:
- Cha, không cảm thấy đáng tiếc à?
Ví dụ như nàng nhìn thấy bánh ngọt vừa ngon vừa xinh xắn trong tiệm, trong túi không có tiền thì thôi, nhưng có tiền thì sẽ mua, kết quả lại không cẩn thận làm rơi xuống đất, đúng là đáng bị trời đánh.
Người đàn ông hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Thịt kho ăn ngon không?
Thiếu nữ theo bản năng vui vẻ gật đầu:
- Ngon, ngon!
Thiếu nữ đột nhiên cứng người. Cha đã hạ “ý chỉ”, mỗi ngày nàng chỉ được ăn một phần đồ ăn mặn. Cho nên nàng giả vờ như chỉ bới một chén cơm trắng, giấu thịt kho ở bên trong, mục đích là để buổi tối có thể quang minh chính đại ăn một phần đồ ăn mặn.
Thiếu nữ lúng túng quay đầu, nâng chén trắng lên cao cao, lý lẽ ngay thẳng nói:
- Chỉ có một miếng à, con đâu có làm trái quy củ!
Người đàn ông cười ha hả, hỏi:
- Vậy không ăn được miếng thịt kho giấu dưới đáy chén kia, có thấy đáng tiếc không?
Thiếu nữ hơi há miệng, cả người giống như bị sét đánh, lòng như tro tàn.
Người đàn ông còn xát muối vào vết thương khuê nữ nhà mình:
- Nếu con không lắm mồm hỏi về chuyện của Lưu Tiện Dương, cha đã mắt nhắm mắt mở rồi.
Thiếu nữ buồn bực không lên tiếng, ăn thịt kho từng miếng nhỏ, vừa nhìn đã biết sau này nhất định sẽ là người cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà.
Người đàn ông ăn cơm xong, nhìn về phu nhân và thiếu niên bên khe suối nhỏ, nói:
- Chỉ cần một ngày thằng nhóc này không lên được năm cảnh giới trung, cha cũng sẽ mặc kệ sống chết của hắn. Cho dù tiến vào năm cảnh giới trung, cha sẽ quản một hai lần, nhưng chắc chắn sẽ không quản nhiều, giống như câu “quá tam ba bận” vậy. Hạnh phúc và tai họa không phải định trước mà là do chính người gây nên.
Thiếu nữ giận dỗi nói:
- Vì sao không quản?
Người đàn ông tức giận nói:
- Văn nhân thu học trò, võ nhân thu đồ đệ, không phải là bang phái giang hồ mời chào đám lâu la, không phải muốn sau này tranh chấp với người ta, ỷ vào người đông thế mạnh để cãi lộn hoặc đánh nhau. Suy cho cùng trong mắt của cha, thầy trò hay sư đồ thì cũng là người đồng đạo. Huống hồ hôm nay Lưu Tiện Dương còn không phải đồ đệ của cha.
Thiếu nữ không nói gì.
Người đàn ông thở dài nói:
- Con gái ngốc à, chỉ riêng vương triều Đại Ly nằm ở một góc này, có biết đông đến bao nhiêu không? Hơn hai ngàn vạn hộ! Người trong thiên hạ nhiều như thế, chuyện phải lo nghĩ nhiều như vậy, con quản hết được sao? Trong sáu mươi năm kế tiếp cha sẽ tiếp quản trấn nhỏ từ tay Tề Tĩnh Xuân, con cũng đừng suốt ngày đi lung tung nữa, ngoan ngoãn ở lò kiếm này đúc kiếm luyện kiếm. Nếu không lỡ may gây chuyện, nói xem cha có quản hay không?
Không đợi người đàn ông nói hết, thiếu nữ đã thốt ra một câu:
- Không cần cha quan tâm.
Câu này của nàng khiến cho người đàn ông bực đến mức suýt bị nội thương, uy lực của nó không hề yếu hơn chiêu thức ẩn giấu của một vị kiếm tiên.
Người đàn ông thật muốn gõ vào cái đầu gỗ của đứa con gái ngốc ngày, cha có thể mặc kệ chuyện của con sao?
Người đàn ông hơi rầu rĩ.
Vẻ mặt thiếu nữ “kinh ngạc” nói:
- Ồ, sao dưới đáy chén lại có thêm một miếng thịt kho, ài, hôm nay con đã dùng hết phần mình rồi, hay là cha ăn đi? Cha?
Người đàn ông không cần quay đầu nhìn, cũng có thể cảm nhận được kỹ năng diễn xuất tệ hại của nha đầu ngốc kia, bất đắc dĩ nói:
- Thôi bỏ qua, con cứ ăn đi, cha xem như hôm nay con chỉ ăn một miếng thịt kho. Nhớ buổi chiều phải rèn sắt, đừng lười biếng nữa.
Lần này thiếu nữ cảm kích không hề giả vờ:
- Cha, người thật tốt!
Người đàn ông vừa bực vừa buồn cười nói:
- Là thịt kho tốt chứ.
Thiếu nữ cúi đầu, và một ngụm cơm, nhẹ giọng nói:
- Cha cũng tốt.
Gương mặt người đàn ông căng cứng, khó khăn lắm mới nhịn được cười, ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy sinh ra một đứa con gái vẫn tốt hơn.
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói:
- Cha, buổi tối có thể ăn thêm một miếng không? Hai miếng và ba miếng cũng không khác nhau nhiều lắm đúng không? Cha không nói gì xem như đồng ý rồi nhé?
Thiếu nữ chạy mất nhanh như chớp.
Khi thiếu nữ đã chạy ra ngoài thật xa mới nói câu cuối cùng kia.
Người đàn ông dụi dụi hai má, lẩm bẩm:
- Tú Tú nhà ta lấy ăn làm trời.
- --------
Trần Bình An băng đường qua ngõ đưa thư xong, mua một phần điểm tâm sáng đưa cho Ninh cô nương ở ngõ Nê Bình, sau đó quen cửa quen đường bắt đầu sắc thuốc.
Hôm nay Ninh Diêu mặc một bộ áo dài màu xanh lá mới tinh, sạch sẽ gọn gàng. Dáng vẻ của nàng vốn đầy khí khái hào hùng, ăn mặc như vậy cộng thêm trường đao bên hông, còn có phong độ cao quý hơn đám nhà giàu ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp.
Ninh Diêu do dự một thoáng:
- Xét đến hiện nay, nếu ngươi thật sự muốn nghiên cứu luyện tập bản Hám Sơn phổ kia, trước khi học quyền thế ngươi phải làm ba việc, đó là đứng thế, đi thế và ngủ thế. Trong đó việc cuối cùng chú trọng tích lũy khiếu huyệt và lưu chuyển khí tức, rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả, cho nên trước tiên không nói đến nó. Dù sao hai việc trước cũng không cần quá cân nhắc đến thiên phú phẩm chất, ngươi cứ dựa theo tư thế được vẽ trong quyền phổ, kiên trì trong thời gian dài cuối cùng sẽ có tác dụng. Cho dù không thể khiến ngươi tiến dần từng bước trên võ đạo, nhưng cũng có khả năng cường tráng thân thể và kéo dài tuổi thọ.
Trần Bình An nói ra một suy nghĩ của mình:
- Luyện tập đi thế trong nước suối có phải cũng được không?
Ninh Diêu gật đầu nói:
- Đương nhiên. Bắt đầu luyện từ ngang đầu gối, sau đó tới hông, cuối cùng là tới cổ.
Trần Bình An hỏi theo lời nàng:
- Cuối cùng không phải cả người ở trong nước sao?
Ninh Diêu cười lạnh nói:
- Thế nào, ngươi muốn luyện tập nín thở dưới đáy nước, sau đó luyện ra một con ba ba ngàn năm hay rùa vạn năm à?
Trần Bình An hậm hực không nói gì.
Ninh Diêu ngẫm nghĩ:
- Tới đây, ta biểu diễn đi thế cho ngươi xem một chút. Nhìn cho kỹ nhé!
Ninh Diêu bảo Trần Bình An dời cái bàn ra, sau đó đi lên trước sáu bước, bước chân ba nhỏ ba lớn. Một bước cuối cùng khi nàng đạp mạnh xuống, mặt đất trong cả căn nhà giống như phát ra một đợt chấn động nặng nề.
Động tác của thiếu nữ gọn gàng lưu loát.
Nhìn có vẻ hời hợt nhưng thực ra lại như nước chảy mây trôi, gây cho thiếu niên giày cỏ một cảm giác không nói rõ được.
Giống như một thác nước trút thẳng xuống, bất di bất dịch, hơn nữa ẩn chứa lực lượng to lớn. Lại giống như lá cây quay tròn trong nước suối, xoay chuyển như ý, cực kỳ nhẹ nhàng.
Tất cả đều phù hợp, nhưng Trần Bình An chỉ biết nó phù hợp chứ không biết nguyên do.
Thấy vẻ mặt thiếu niên mờ mịt, Ninh Diêu lại lui về vị trí ban đầu, biểu diễn lại một lần.
Ninh Diêu đứng yên, quay đầu hỏi:
- Nhìn rõ rồi chứ? Tới thử một chút xem?
Trần Bình An hít thở sâu một hơi, làm thử một lần.
Lảo đảo lắc lư giống như một tên nát rượu say mèm.
Trần Bình An đứng tại chỗ gãi gãi đầu, hiển nhiên chính hắn cũng cảm thấy hơi kỳ cục.
Ninh Diêu sầm mặt xuống, trầm giọng nói:
- Thử lần nữa!
Sau ba lần Trần Bình An đã chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng sắc mặt Ninh Diêu đã u ám giống như trời muốn đổ mưa.
Nàng không thể tưởng tượng, trên đời sao lại có một kẻ ngốc như Trần Bình An, luyện võ không có ngộ tính, thiên tư tệ hại đến như vậy!
Không có cách nào.
Ninh Diêu là người từ nhỏ đã đứng ở nơi rất cao trên kiếm đạo, xuất thân, phẩm chất, thiên phú, ánh mắt đều như vậy.
Cho nên thiếu nữ không thể hiểu được, dưới chân núi cách xa nàng vạn dặm, những người kia làm thế nào từng bước từng bước trèo lên núi, càng sẽ không hiểu được vì sao những người kia lại đi một cách thất tha thất thểu như vậy.
Cuối cùng thiếu nữ thật sự không có cách nào, sợ mình không nhịn được sẽ rút đao chém người. Thế là đầu óc của nàng bất chợt sáng lên, vỗ vai thiếu niên giày cỏ, gượng gạo an ủi:
- Trần Bình An, đọc sách trăm lần thì sẽ tự lĩnh hội được ý nghĩa, tập võ cũng có đạo lý như vậy. Luyện quyền mấy vạn lần không có thành tựu, vậy thì mấy chục vạn, một trăm vạn! Ngươi đi nhặt đá của ngươi đi, chim yếu thì nên bay trước, đừng chán nản thất vọng, cứ từ từ mà tiến, luyện tập đi thế nhiều lần trong khe suối nhỏ.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, cảm thấy đạo lý đúng là như vậy.
Trước kia từng nghe Tống Tập Tân nói một câu, ý nghĩa cũng tương tự như “đọc sách trăm lần” của Ninh cô nương, đó là “đọc sách thật nhiều, hạ bút như thần”.
Nhưng thiếu niên cảm thấy còn môt câu có đạo lý hơn, đó là câu mà Ninh cô nương nói, mấy vạn, mấy chục vạn không đủ thì luyện một trăm vạn lần.
Trần Bình An mỉm cười chạy ra ngõ Nê Bình, trên đường luôn mặc niệm ba nhỏ ba lớn, dựa theo trí nhớ bắt chước tư thế đi của Ninh Diêu.
Trong lòng thiếu niên giày cỏ tự nói với mình một “sự thật”, đó là sau khi luyện tập một trăm vạn lần, chắc hẳn quyền pháp sẽ có một chút thành tựu.
Cho nên phải luyện quyền cất bước theo bộ Hám Sơn phổ này một trăm vạn lần, sau đó Trần Bình An hắn mới có tư cách nói đến những chuyện khác.
Ninh Diêu ngồi một mình trên ngưỡng cửa, lẩm bẩm:
- Sao lại cảm thấy giống như mình đã đào một cái hố thật lớn vậy? Tên kia liệu có bò không ra nổi?
- --------
Chú thích:
(1) Chữ Mị (媚) được ghép từ chữ Nữ (女) và chữ Mi (眉 - lông mày).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT