Không tới nửa canh giờ, đài Đăng Long đã hoàn toàn an tĩnh lại, mà kết quả cuối cùng lại khiến người ta khó tưởng tượng.
Người đi xuống đài Đăng Long lại là Trịnh Đại Phong, mấu chốt là trên người hắn sạch sẽ, không có bất kỳ dấu hiệu trọng thương sắp chết nào.
Tâm tình của Phù Đông Hải và Phù Xuân Hoa nhấp nhô kịch liệt, không muốn tin những gì nhìn thấy.
Chẳng lẽ phụ thân Phù Huề đã chết? Đây cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Hai người hiểu ngầm trong lòng, đưa mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Phù Nam Hoa vẫn bình tĩnh, khẽ nở nụ cười, trong lòng chợt động. Sau khi nghe được lời nói ẩn giấu trong nội tâm, bàn tay của hắn lật một cái, làm một động tác nhỏ không dễ phát giác.
Bên phía Đinh gia, có một lão cung phụng bước tới trước một bước, kề tai nói nhỏ với gia chủ họ Đinh. Sau đó gia chủ họ Đinh nhanh chóng đi thì thầm với người cầm đầu hai họ lớn Phương, Hầu, hai người kia vẻ mặt khác nhau, cuối cùng vẫn gật đầu.
Động tác nhỏ của Phù Nam Hoa giống như đá lớn rơi xuống hồ, gây nên từng cơn sóng gợn.
Sau khi đi xuống đài Đăng Long, Trịnh Đại Phong lại không nói lời nào. Trần Bình An theo hắn ngồi vào một chiếc xe ngựa.
Trong nháy mắt sắc mặt Trịnh Đại Phong giống như giấy vàng, khàn giọng nói:
- Đánh được nửa chừng, Phù Huề lại nhận thua, rõ ràng là không cần mặt mũi nữa. Phù Huề không muốn tử chiến đến cùng với ta, không cho ta cơ hội phá vỡ giới hạn cảnh giới thứ chín, bước vào cảnh giới thứ mười. Hắn cũng không lấy ra tất cả vốn liếng liều mạng, chỉ trao đổi thương thế với ta. Cho nên chuyến này trở về tiệm thuốc ở nội thành, nhất định sẽ có nguy hiểm lớn. Trần Bình An, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, là nửa đường xuống xe hay cùng ta trở về tiệm thuốc?
Trần Bình An hờ hững nói:
- Phù Huề không cần mặt mũi, nhưng ta cần.
Trịnh Đại Phong nghiêng đầu, đưa tay lau máu tươi từ trong tai chảy ra, cười nói:
- Những lời này chính ngươi có tin không? Nếu ngươi cần mặt mũi, sao lại vì mấy đồng tiền mà sáng sớm mỗi ngày chờ ở gốc cây, sau đó cầm thư chạy tới chạy lui trong trấn nhỏ?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Số tiền đó, ta kiếm được rất yên tâm thoải mái.
Trịnh Đại Phong cười khổ nói:
- Thế nào, muốn ta phải cầu xin, ngươi mới chịu rời khỏi sao?
Trần Bình An nói:
- Ngươi cầu xin ta cũng vô dụng.
Trịnh Đại Phong ngửa về phía sau, thở dài nói:
- Ngươi rốt cuộc con mẹ nó đang toan tính điều gì?
Trần Bình An do dự một thoáng, nói:
- Lần trước đột phá cảnh giới ở thành Lão Long đã thấy kỳ lạ, nhưng còn không rõ ràng. Lần này ta đi tới đất lành Ngẫu Hoa một chuyến, sau khi trở lại, đến thành Lão Long rồi, chẳng biết tại sao trực giác nói với ta, trong giếng lòng của ta có một con giao long hung ác đang ngẩng đầu. Một khi lựa chọn rời khỏi, nó có thể sẽ thoát khỏi trói buộc, hoàn toàn trồi lên mặt nước.
- Đây có lẽ là kiếp nạn tất yếu khi ta đi ngược với trời, xây dựng lại cầu trường sinh. Lúc ta vượt qua chiếc cầu vòm đá kia, cảm thấy đã được vùng trời đất này chấp nhận, có lẽ là do ảo giác. Đó không phải chuyện tốt gì, mà là đã bị thế giới Hạo Nhiên chú ý, hôm nay chạy trốn thì đời này đều phải trốn.
Trịnh Đại Phong tin tưởng chuyện này, nhưng trong lòng hắn biết, đây thực ra vẫn là Trần Bình An “kiếm cớ”, mặc dù lời nói rất chân thực.
Trịnh Đại Phong chửi mát, nói:
- Vậy ngươi cũng đừng vì ta mà chết ở đây, đổi một người khác được không? Đừng khiến Trịnh Đại Phong ta cảm thấy mắc nợ. Ngươi hãy đi tìm Lý Nhị đã thay đổi thái độ với ngươi, hoặc là huynh đệ tốt Lưu Tiện Dương của ngươi...
Trần Bình An chỉ vào mắt Trịnh Đại Phong, nhắc nhở:
- Vành mắt chảy máu rồi, lau một chút đi. Tác phong vốn đã không không hoàng, cô nương kia thích ngươi đúng là ánh mắt không tốt. Nếu cô ấy còn sống, nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của ngươi, chắc sẽ không thích nổi nữa.
Trịnh Đại Phong cười mắng, đá nhẹ vào Trần Bình An một cái, lại bị Trần Bình An tiện tay gạt văng.
Ba chiếc xe ngựa chạy về hướng thành Lão Long, ba người đánh xe đều là tử sĩ Phạm gia, sắc mặt trầm tĩnh.
Sau khi chạy ra hơn mười dặm, trên đường lại xuất hiện hai cung phụng của Phương gia, một võ phu cảnh giới thứ bảy và một tu sĩ Kim Đan còn sót lại.
Trịnh Đại Phong muốn xuống xe, lại bị Trần Bình An ngăn cản.
Một chiếc xe ngựa của Phạm gia dừng lại, Tùy Hữu Biên dẫn đầu xuống xe, Lư Bạch Tượng theo sau.
Tiếp đó lại có cung phụng Hầu gia cản đường.
Lại một chiếc xe ngựa Phạm gia dừng bánh, Chu Liễm nhảy xuống xe.
Ngụy Tiện đi bộ theo chiếc xe ngựa cuối cùng của Trần Bình An và Trịnh Đại Phong.
Sau đó là cung phụng của Đinh gia. Ngụy Tiện dừng bước, người mặc long bào, bên ngoài là giáp cam lộ.
Hai bên đối mặt, xe ngựa tiếp tục chạy tới trước.
Trịnh Đại Phong lắc đầu nói:
- Là ý của Phù gia, thế cuộc đã hoàn toàn không giống như chúng ta dự đoán trước đó nữa. Trận chiến ở đài Đăng Long tốt hơn mong đợi, nhưng xuống đài Đăng Long rồi, còn tệ hơn so với kết quả xấu nhất. Phù gia lại không thèm quan tâm đến mặt mũi của họ Khương Vân Lâm, đây là chuyện gì?
Tại cổng lớn phía đông gần ngoại thành, Trần Bình An vén rèm liếc nhìn bên ngoài một cái, nói:
- Điều này chứng minh những gì ta nói lúc trước, tu sĩ năm cảnh giới cao nấp sau màn đã xuất hiện rồi, hơn nữa có thể không chỉ là cảnh giới Ngọc Phác. Cho dù là cảnh giới thứ mười một, quá nửa cũng sẽ là một kiếm tu, mới có thể khiến họ Khương Vân Lâm cũng phải ẩn nhẫn.
- Nhưng tình huống xấu nhất, đó là đại tu sĩ chờ đợi hai chúng ta, đã sớm tham gia vào ván cờ con gái họ Khương gả đến thành Lão Long. Giết Trịnh Đại Phong ngươi chỉ là tiện tay, xem như quà tặng của một vụ mua bán lớn mà thôi. Còn về Phạm gia, không chừng đã bị gạt ra ngoài, phải chịu thanh lọc một lần. Cho dù Phạm Tuấn Mậu có ra tay hay không, Phạm gia cũng có thể gặp phải tai ương ngập đầu.
Trịnh Đại Phong tự giễu nói:
- Nói như thế, Trịnh Đại Phong ta sẽ chết không có chỗ chôn rồi. Phải xem vị đại tu sĩ ôm cây đợi thỏ kia, có cho ta cơ hội bước vào cảnh giới thứ mười hay không.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Trần Bình An vén rèm lên, ngẩng đầu nhìn về nơi cao trên đầu thành, nhẹ giọng nói:
- Chắc là khó rồi.
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Đại Phong và Trần Bình An đứng kề vai trên đường lớn dẫn vào thành. Trên đầu thành có ba người đang đứng, một lão già không có gì nổi bật, đệ tử đích truyền Đồng Diệp tông Đỗ Nghiễm và thê tử họ Đinh.
Đỗ Nghiễm mặt mày rạng rỡ, nhẹ giọng cười nói:
- Lão tổ tông, lão nhân gia ngài tự mình ra trận, có phải quá khi dễ người khác rồi không?
Lão già mỉm cười nói:
- Không ỷ vào cảnh giới tu vi khi dễ người khác, vậy tại sao phải vất vả tu hành? Hơn nữa cảnh giới của ta hôm nay là từ trên trời rơi xuống sao? Cũng phải chém giết nhiều lần, thập tử nhất sinh, tích lũy từng chút một mới có được.
Đỗ Nghiễm cười gật đầu nói:
- Lão tổ tông dạy rất đúng.
Hắn do dự một thoáng, hỏi:
- Cái gã tên Trần Bình An kia thì sao?
Lão già cười nói:
- Ta đã từng nghe nhắc đến tên của người trẻ tuổi này. Lúc trước tên phế vật nhà ta mượn đi trọng khí tông môn, kết quả vẫn để cho một gã kiếm tu nhanh chân tới trước, giết chết đại yêu Phù Kê tông, khiến cho Khương Thượng Chân kiếm được món hời lớn.
- Ta biết danh tiếng của gã kiếm tu kia, rất lợi hại, tên là Tả Hữu, đệ tử của Văn Thánh. Trong một trăm năm trước đó, thanh danh của hắn rất nổi bật, đã đánh gãy kiếm tâm của rất nhiều nhân tài luyện kiếm các châu lớn, chẳng hạn như Tào Tuấn ở Bà Sa châu. Sau đó lão tú tài tự nhốt mình trong Công Đức Lâm của học cung, Tả Hữu cũng biến mất. Kiếm thuật của hắn rất cao minh. Lúc trước ở trên biển, Tả Hữu đã hỏi về cái tên Trần Bình An này, cho nên Trần Bình An nhất định có ngọn nguồn với nhánh của Văn Thánh.
Đỗ Nghiễm nghe vậy, da đầu liền cảm thấy ngứa ngáy. Có thể khiến vị lão tổ phục hưng Đồng Diệp tông nhà mình nói là “lợi hại”, “rất cao minh”, phải là kiếm tiên xuất chúng đến thế nào? Còn những từ như “Văn Thánh”, “lão tú tài”, “có ngọn nguồn”, càng khiến Đỗ Nghiễm cảm thấy lần này Trần Bình An sẽ bình yên vô sự. Có điều Trịnh Đại Phong kia thì khó thoát khỏi cái chết.
Không ngờ lão già lại nói:
- Nếu không ngươi nghĩ vì sao ta phải mang theo chiếc thuyền kia? Ta đang chờ Tả Hữu, không sợ hắn tới, chỉ sợ hắn khiến ta uổng công mang theo vật bản mệnh.
Tâm tình Đỗ Nghiễm xao động, chắp tay nói:
- Lão tổ tông uy vũ, khí phách bao trùm Đồng Diệp châu ta.
Lão già cười nhạo nói:
- Mấy lời nhảm nhí này không cần nói nhiều. Có bản lĩnh thì tự mình đi tới độ cao của ta, để con cháu của ngươi, đệ tử tông môn đời sau nịnh bợ như vậy.
Đỗ Nghiễm thấp thỏm nói:
- Không dám hi vọng quá cao.
Lão già lắc đầu nói:
- Cho nên ngươi cũng là một phế vật không ra hồn, chỉ may mắn cùng họ với ta.
Đỗ Nghiễm không hề phiền muộn, ngược lại vui vẻ cười nói:
- May mắn không phải cũng là bản lĩnh sao?
Lão già lần đầu tiên gật đầu, nói:
- Lời này không sai.
Lão ta bước ra một bước, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Trịnh Đại Phong, chỉ cách nhau hai ba bước, gần như mặt đối mặt. Bởi vì vóc dáng không cao, lão ta phải hơi ngẩng mặt nhìn vị võ phu cảnh giới thứ chín bị thương không nhẹ kia, cười hỏi:
- Nghe nói ngươi là gã canh cổng ở động tiên Ly Châu, làm việc vặt cho lão già kỳ quái kia. Không biết ta đánh chết ngươi rồi, lão ta có gan rời khỏi lồng giam, tìm ta gây phiền phức hay không?
Trịnh Đại Phong thờ ơ, chỉ đánh ra một quyền.
Hai tay lão già đặt sau người, đứng yên chịu một quyền, chỉ trượt về phía sau mấy bước, thân hình vẫn sừng sững.
Ngược lại bụng của Trịnh Đại Phong lại bị một đồ vật hình dáng như thuyền nhỏ, dài đến hai bắp tay xuyên qua.
Lão già theo thói quen giơ ngón cái lên, lau vệt máu tươi bên khóe miệng, nói:
- Chỉ có một chút sức lực như vậy sao? Ta cũng không phải là võ phu thuần túy. Mọi người đều nói thân thể của luyện khí sĩ giống như tờ giấy, ta thấy cũng không hẳn như vậy.
Trong nháy mắt lão ta búng rơi vệt máu tươi kia, chỉ vào bụng Trịnh Đại Phong, nói:
- Đây cũng không phải là phi kiếm bản mệnh của kiếm tu. Đời này ta ghét nhất là kiếm tu, quá thích khoe khoang. Nhất là đám kiếm tiên mắt cao hơn đầu, ta chỉ muốn móc mắt bọn chúng ra, nhét vào mông bọn chúng. Chỉ tiếc khi ta có thể làm được như vậy, lại phải tuân thủ quy củ của vùng trời đất này, giống như một lồng giam lớn, không thể tùy tiện rời khỏi ngọn núi. Ngươi nói xem có đáng hận không?
Nói đến đây, lão ta liếc nhìn màn trời một chút.
Một chân Trịnh Đại Phong đạp xuống đất, lại xuất quyền với đối phương.
Lão già nghiêng người qua, đồng thời đưa tay ấn vào đầu Trịnh Đại Phong, đẩy về phía sau một cái.
Trịnh Đại Phong bay ngược ra hơn trăm trượng, nơi bụng còn cắm chiếc thuyền nhỏ hình dáng như phi kiếm kia, nằm trong vũng máu, nhiều lần giãy giụa đứng dậy, lại nhiều lần ngã xuống đất.
Lão già quay đầu nhìn Trần Bình An, hỏi:
- Ngươi có thể gọi Tả Hữu tới không?
Cũng không chờ người trẻ tuổi kia trả lời, lão ta đã vung tay áo một cái.
Một bộ áo trắng bay ngược ra, nhẹ nhàng xoay tròn giữa không trung, bồng bềnh đáp xuống. Hai chân lần lượt đạp mạnh xuống đất, lúc này mới dừng được thế lui, tay áo phất phơ.
Lão già hơi ngạc nhiên, nói:
- Còn tốt hơn tưởng tượng rất nhiều, tư chất không xem là phế vật, không tệ, không tệ. Đáng tiếc không phải họ Đỗ, vậy thì chết cũng không... đáng tiếc.
Lão ta giơ một tay lên, nhẹ nhàng đè xuống. Một bàn tay màu vàng lớn như ngọn núi phá vỡ biển mây phía trên thành Lão Long, đè xuống đầu Trần Bình An.
Trần Bình An dùng Vân Chưng Đại Trạch Thức xuất quyền lên trời.
Trong phạm vi trăm trượng, bụi bặm tung bay, che phủ trời đất. Trong hố lớn, Trần Bình An chậm rãi đi lên sườn dốc, một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt lão già.
Lão già nhìn quanh, gật đầu tỉnh ngộ nói:
- Xem ra Tả Hữu kia không phải là người hộ đạo của thằng nhóc ngươi, thảo nào lại không chạy tới...
Lúc này pháp bào Kim Lễ đã bị đánh ra chân dung màu vàng. Trong lúc lão già nói chuyện, Trần Bình An lại giống như bị một bàn tay vô hình chụp ngang, cả người bay lên không, vẽ ra một vòng cung, đụng vào tường thành phía sau lão ta.
Lão già lắc đầu nói:
- Hạt giống tốt thì thế nào, còn không phải là năm cảnh giới cao, cũng chỉ là một phế vật.
Lão ta cũng không thèm nhìn tường thành phía sau, vươn tay ra, nhẹ nhàng búng về phía Trần Bình An một cái.
Nơi tường thành mà Trần Bình An đụng vào, đột nhiên xuất hiện một mạng nhện to lớn do vết nứt tạo thành. Sau khi lão già búng tay, Trần Bình An lập tức lõm sâu vào tường, đập vỡ cả bức tường rơi vào ngoại thành.
Lão già gãi gãi đầu, chờ một lát. Trời đất hoàn toàn yên tĩnh.
Trịnh Đại Phong nửa ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên. Lão già cười nói:
- Ngươi có thể thử bẻ gãy tẩu thuốc cũ kia. Ta rất tò mò, lão già kia sẽ tự mình đến cứu ngươi, hay là dùng một chút tài mọn.
Trịnh Đại Phong miệng phun máu tươi, khó nhọc nói:
- Giết một mình ta là đủ rồi.
Lão già lắc đầu nói:
- Nếu lão già ở động tiên Ly Châu đứng bên cạnh ta, nói với ta như vậy, không chừng ta sẽ suy nghĩ một chút.
Lão ta nhíu mày, quay đầu nhìn. Người trẻ tuổi kia lại gắng gượng xuất hiện ở lỗ thủng lớn trên tường thành, trong tay cầm một thứ giống như viên đan.
Sắc mặt của vị nhũ mẫu kia âm trầm, nói:
- Là một viên yêu đan năm cảnh giới cao, nếu là vật được luyện hóa, như vậy một khi nổ ra, cả phía đông thành Lão Long đều sẽ bị hủy.
Phù Nam Hoa cao giọng cười nói:
- Tên này chắc chắn sẽ không làm thế.
Sắc mặt nhũ mẫu kỳ quái, liếc nhìn Phù Nam Hoa. Phù Nam Hoa nhẹ giọng cười nói:
- Loại người này vốn ngu xuẩn như vậy.
Tôn Gia Thụ thở dài một tiếng, Trần Bình An quả thật sẽ không làm như vậy.
Tôn Gia Thụ vừa mới đi ra một bước, lại bị lão tổ Nguyên Anh ấn tay lên vai, nói:
- Không thể ra mặt, nếu không mưu đồ lần này của Tôn gia sẽ trôi theo dòng nước.
Tôn Gia Thụ giãy dụa một chút, vẫn bị ông lão ấn chặt, nghiêm nghị nói:
- Những chuyện khác ngươi có thể tùy hứng, nhưng chuyện này không được. Đây không phải là chuyện của một mình Tôn Gia Thụ ngươi.
Tôn Gia Thụ vẫn muốn nói chuyện, lại bị lão tổ họ Tôn đánh ngất đi.
Trần Bình An ngồi ở ven rìa tường thành vỡ tan, mở rộng bàn tay, nói:
- Ta dùng viên yêu đan này, mua một cái mạng của Trịnh Đại Phong.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng lão già vẫn nghe được rõ ràng, cười nhạo nói:
- Từ khi nào tính mạng của võ phu cảnh giới thứ chín đáng giá như vậy?
Lão ta hơi suy nghĩ, sau đó cười gật đầu nói:
- Võ phu cảnh giới thứ chín có ít đến mấy, vẫn nhiều hơn yêu đan cảnh giới thứ mười hai một chút, ta đáp ứng.
Lão đưa tay chụp một cái, bỏ viên yêu đan cảnh giới thứ mười hai kia vào trong túi, sau đó cười nhạt nói:
- Mạng của Trịnh Đại Phong để lại cho ngươi, còn cảnh giới võ đạo của hắn thì không cần giữ.
Chỉ thấy lão ta giậm chân một cái. Trịnh Đại Phong đang liều mạng giãy giụa đứng dậy, nơi sống lưng bỗng vang lên những tiếng vỡ tan.
Một vị võ phu cảnh giới thứ chín lại giống như không có xương, mềm nhũn nằm dưới đất.
Lão già nhìn người trẻ tuổi kia, nói:
- Được rồi, bây giờ ngươi sẽ lấy gì để mua cái mạng của mình? Nhớ là phải quý giá hơn yêu đan của đại yêu cảnh giới thứ mười hai mới được.
Trần Bình An ngồi xếp bằng, cả người đầy máu, không thấy rõ nét mặt.
Lão già cười nói:
- Mọi người đều nói ta tính tình không tốt, hôm nay ta sẽ phá lệ một lần, chờ ngươi thêm lát nữa.
Vị lão tổ phục hưng Đồng Diệp tông tướng mạo bình thường, món tiên binh bản mệnh kia có tên là Thuyền Nuốt Kiếm. Là dùng thi hài hoàn chỉnh của một con cá voi Thôn Bảo to lớn thời viễn cổ, trải qua sáu trăm năm mới luyện hóa thành. Trong sáu trăm năm đó, Đồng Diệp tông đã dốc hết nhân lực vật lực, được ăn cả ngã về không.
Lần duy nhất Đồng Diệp tông bị thanh thế của Ngọc Khuê tông phía nam đè ép, chính là vào những năm tháng ảm đạm đó. Đầu tiên là tông chủ thuộc dòng dõi của lão tổ khai sơn, đi tới Trung Thổ Thần Châu xa xôi, lại gặp phải biến cố thân chết đạo tan. Tông môn không có cảnh giới Tiên Nhân trấn giữ, rơi vào tình trạng lúa vẫn còn xanh. Tiếp đó Đồng Diệp tông lại dốc hết tài lực cho lão tổ họ Đỗ. Sau khi lão tu sĩ luyện hóa tiên binh bản mệnh, lại bế quan mấy trăm năm.
Khi vị lão nhân này xuất quan, chuyện đầu tiên là ngồi “thuyền lớn” đến ngọn núi Ngọc Khuê tông, ước chiến với một kiếm tiên cảnh giới Ngọc Phác, chỉ phân sống chết. Kết quả lại trực tiếp đánh chết đối phương, ngay cả phi kiếm bản mệnh của kiếm tu cũng bị nuốt chửng.
Đã có thể nuốt chửng phi kiếm của kiếm tiên, vậy trên đời còn gì không ăn vào bụng được?
Lão già chờ một lát, hỏi:
- Nghĩ xong chưa?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không còn.
Lão già cười híp mắt hỏi:
- Hồ lô nuôi kiếm bên hông, cấp bậc cũng tạm được. Ừm, còn có miếng ngọc bài kia, niên đại cũng khá lâu, lại là vật một thước? Đáng tiếc cộng lại cũng không mua được cái mạng của ngươi. Huống hồ ngươi chết rồi, đồ vật đều sẽ là của ta.
Trần Bình An cúi đầu, vỗ vỗ hồ lô nuôi kiếm, nặn ra một nụ cười, nói:
- Đời này chỉ đến đây thôi, các ngươi có thể chạy thì chạy đi.
Sau đó hắn run rẩy vươn tay trái đầy máu tươi, kéo miếng ngọc bài bên hông xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, muốn bóp vỡ vật một thước này. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, dù có chết cũng không để người khác chạm vào món đồ này.
Vật một thước vẫn bình yên vô sự.
Trần Bình An đầy vẻ áy náy, cuối cùng lại có phần uất ức.
Trước giờ hắn vốn không oán trời trách người, lúc này lại cảm thấy uất ức.
Hắn giơ cánh tay nắm chặt ngọc bài lên, để ngang trước mặt, nước mắt hòa cùng với máu, chỉ không muốn để thế gian nhìn thấy cảnh này.
Sau đó hắn bỏ hai tay xuống, ngẩng đầu lên cao, nhìn về phía nam, nhẹ giọng nói:
- Ta có một kiếm... có thể dời núi, có thể lấp biển...
Vị lão tổ phục hưng Đồng Diệp tông kia cười nhạo nói:
- Đây là gì vậy, di ngôn lúc lâm chung à? Không phải nên mắng ta ức hiếp người khác sao?
Sau đó lão điều khiển tiên binh bản mệnh, “một kiếm” đâm xuyên bụng người trẻ tuổi kia.
Chẳng biết tại sao, miếng ngọc bài kia lại vỡ nát.
Lão già khẽ cau mày, nhưng cũng chỉ tiếc vì mất đi vật một thước mà thôi.
Trên đỉnh múi Tuệ, có một lão tú tài ngồi trên bia đá quấy rầy vị thần tiên giáp vàng kia, vẫn luôn yên lặng suy diễn trời đất. Đột nhiên sắc mặt ông ta biến đổi, hiếm hoi trở nên nghiêm túc, đứng dậy trầm giọng nói:
- Tên ngốc, giúp ta mở ra vách chắn giữa hai châu lớn, đừng hỏi, nhanh lên!
Đại thần núi Tuệ mặc giáp vàng chống kiếm xuống đất, cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu. Y cũng không hỏi gì, lập tức hiện ra kim thân pháp tướng cao như núi, chém ra một kiếm, trực tiếp phá vỡ một đường hư không vô tận giống như dòng sông thời gian.
Lão tú tài nhảy vào, khe hở liền khép lại.
Cả núi Tuệ Trung Nhạc ở Trung Thổ Thần Châu, khí vận sông núi không ngừng chấn động.
Giữa trời đất, giống như có người nghe được câu nói ở thành Lão Long, nàng dịu dàng trả lời:
- Đến ngay.
Động tiên Ly Châu sau khi tan vỡ rơi xuống đất, cả thế giới nhỏ phạm vi ngàn dặm bắt đầu rung chuyển.
Sắc mặt Nguyễn Cung tái xanh, cố gắng áp chế khí vận hỗn loạn cực kỳ điên cuồng này.
Nơi vách đá có một khối trảm long lớn, một bóng dáng cao lớn màu trắng lướt ra.
Nàng mang theo hai tay áo trắng như tuyết, bay thẳng lên trời, dừng lại một thoáng ở màn trời của thế giới Hạo Nhiên, liếc nhìn về cuối phía nam Bảo Bình châu, sau đó thân hình lướt đi như kiếm.
Trong thời tiết đại hàn, nơi bóng dáng trắng như tuyết đi qua, phía trên Bảo Bình châu liên tục vang lên tiếng sấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT